Winamp Logo
Biết Cover
Biết Profile

Biết

Vietnamese, Personal/Lifestyle/Family, 1 season, 85 episodes, 7 hours, 37 minutes
About
THỰC TẠI CHỈ LÀ TỎA CHIẾU CỦA BIẾT RA CÁC SUY NGHĨ VÀ ẤN TƯỢNG GIÁC QUAN. Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
Episode Artwork

Bài hát: Con là Không Gian ngập tràn Nhận Biết

Con là Không Gian ngập tràn Nhận BiếtCon sẽ chẳng bao giờ hết vấn đềNhư không gian không bao giờ hết gióLà thân tâm vấn đề thường luôn cóKhông đau thân thì cũng buồn tâmCuộc đời con thác nghiệp đổ ầm ầmThương đau kia không thể nào ngăn nổiĐiều duy nhất trong con cần thay đổiChuyện xảy ra khi ấy con là ai?Đk: Con nhận ra sự thật diệu kỳCon không phải thân tâm này diệt sinhCon chính là không gian ngập tràn Nhận BiếtCả thế giới này sinh diệt trong CON.Là người gánh trên vai các vấn đềCon mong manh luôn sẵn sàng đau khổHay con chính không gian đầy Nhận BiếtTrong phong ba mà tuyệt đối tự doBao suy nghĩ, xúc cảm đến giày vòNhư không gian tung bay ngàn cơn gióNhư đại dương tuôn trào vạn cơn sóngHiện rồi tan mà Biết chẳng saoDk: Con nhận ra sự thật diệu kỳCon không phải thân tâm này diệt sinhCon chính là không gian ngập tràn Nhận BiếtCả thế giới này sinh diệt trong CON.Lặp lại: Con nhận ra sự thật diệu kỳCon không phải thân tâm này diệt sinhCon chính là không gian ngập tràn Nhận BiếtCả thế giới này sinh diệt trong CON.Lên tông: Con nhận ra sự thật diệu kỳCon không phải thân tâm này diệt sinhCon chính là không gian ngập tràn Nhận BiếtCả thế giới này sinh diệt trong CON.Con chính là không gian ngập tràn Nhận BiếtCả thế giới này sinh diệt trong CON.Lời thơ: Bá LànhSáng tác: Nhóm Trong SuốtNhạc: Hải Tú, Hồng Anh
2/4/20245 minutes, 47 seconds
Episode Artwork

Tự Tại

TỰ TẠINày con,Hãy hiểu rằng:Một người thành tựu giữa gian nanBình thản ung dung khổ chẳng màngChân bước đạp bằng muôn chướng ngạiThẳng đường mà tiến chẳng ngoảnh ngangHành như trẻ thơ cười trong sángTâm rộng phơi phới mắt hiên ngangGiúp người mặc kệ lời thiên hạVinh hoa một vị với bẽ bàngTâm là bầu trời không giới hạnNhận ra hưởng thụ cõi thênh thangÔm trọn tất thảy trong Nhận BiếtMặt đất khác đâu với địa đàngĐáp ứng tự nhiên không cố gắngCứu người mà chỉ tựa đang chơiCúi đầu thành kính xin đảnh lễTự tại Bồ tát ở giữa đời,Trong Suốt(Sài Gòn, 13/06/2023)Bài thơ này ra đời trong lúc thầy Trong Suốt và các học trò đang ngắm tượng Đức Quán Thế  m tại Mani Decor Sài Gòn, bạn chủ shop mong muốn có được một bài thơ để người đọc cảm hứng về sự tự tại vô ngại của đức Quán Tự Tại Bồ tát (một danh hiệu khác của đức Quán Thế  m).Sau khi nghe Trong Suốt giải thích Quán Tự Tại có nghĩa là người đã thấu suốt sự thật tuyệt đối, có được sự tự do vô điều kiện với thực tại, bạn Duc Doan đã nhận được một thông điệp gồm 16 câu, và thầy Trong Suốt giúp viết lại thành bài thơ trên.
1/31/20242 minutes, 37 seconds
Episode Artwork

LƯU LY

LƯU LYThân con hay đau bệnhTâm mệt mỏi sự đờiMải tìm nơi thoát khổỞ đâu thế thầy ơi?*Nhân vật dù đau đớnMàn hình vẫn chẳng saoCó một thứ bất hoạiNgay giữa mọi khổ đauCảnh chiếu thì hay bệnhNguồn chiếu bệnh chẳng hayRời ngọn trở về gốcCách trị bệnh xưa nayNgọc lưu ly xanh biếcChẳng tì chút vết nhơThân tâm đều là BiếtSao có thể bẩn dơDù làm gì đi nữaHãy thấy Biết ở đâyĐể Biết tự biểu diễnĐại lạc sẽ tròn đầy❤,Trong Suốt(Ngộ cafe, 14/06/2023)Bài thơ này ra đời khi thầy Trong Suốt ngồi ở Ngộ cafe và gặp bạn Yến Phi - chủ shop Ngọc Lưu Ly chuyên chăm sóc sức khoẻ cho mọi người qua mát-xa, bấm huyệt, giác hơi và đặc biệt là chúc lành và đọc thần chú cho khách trong khi trị liệu. Bạn xin thầy một bài thơ với mong muốn khách hàng khi đến với shop khi đọc sẽ được thanh lọc toàn thân, phục hồi sức khoẻ, được thả lỏng, nghỉ ngơi, chữa lành thân tâm bệnh.*
1/28/20242 minutes, 8 seconds
Episode Artwork

Bài cầu nguyện Giàu Có Trong Suốt

Bạn Vũ Khải đến từ shop đá năng lượng Omsoha xin bài thơ cầu nguyện tới Đức Phật Tài Bảo Zambala, với mong muốn người đọc có được sự giàu có bền vững, hiểu bản chất của giàu có, hết thiếu thốn, tự do và tự tin. Hội thơ vừa bắt đầu thì bạn chợt nhớ tới “Bài cầu nguyện Giàu có Trong suốt”. Những ngày đầu tháng 9 năm 2018, thầy Trong Suốt cùng các học trò đang du ngoạn và thực hành thiền ở hồ Tiên Sa. Sau một bài giảng về “Bí kíp 3 bước cầu nguyện”, các học trò được giao bài tập viết một bài cầu nguyện gửi vào không trung. Bài thơ này của bạn Minh Ngân ra đời trong hoàn cảnh đó.Để đáp ứng nhu cầu của OMSOHA, bài thơ được thầy Trong Suốt sửa lại như sau:BÀI CẦU NGUYỆN GIÀU CÓ TRONG SUỐT1. Biết ơnTạ ơn các Bồ TátĐã luôn cưu mang conLuôn xuất hiện đúng lúcCho tiền hay cho cơm.Tạ ơn anh nghèo khóNhờ công anh rất toGiúp con hiểu bản chấtCủa được mất, buồn lo.Tạ ơn các chủ nợĐã cho con vay tiềnĐã liên tục hối thúcTăng lãi suất triền miên.Tạ ơn cả những bạnĐã vay tiền của conChưa có điều kiện trảHọ bình đẳng như con.Nhờ nợ nần thiếu thốnNhờ căng thẳng âu loCon hiểu chỉ có PhápMới thực sự tự do.Xin tạ ơn tất cả Nay con quyết thực hànhVà con xin cầu nguyệnĐể tiến bộ thật nhanh:2. Cầu nguyện và Tin tưởngXin con luôn đầy đủThong dong đi giữa đờiCảm giác rất sung túcTận hưởng mọi cuộc chơi.Xin con cần là cóMà không phải nhọc côngVì kiếm tiền rất dễTiền đầy trong không trung.Xin cần ít hơn cóLuôn dư dả ngập trànĐể con luôn có thểGiúp người vượt gian nan.Xin trái tim mở rộngĐể phép màu xảy raThấy đủ loại châu báuKhắp không gian bao la.Để vàng bạc kéo đếnTheo những cách diệu kỳKhông theo kiểu ai hết!Kệ con gà nó đi!3. Tận hưởngXin con đủ trí tuệĐể chánh niệm luôn luônNhận Biết đang tỏa chiếuToàn ánh sáng kim cương.Chẳng cần tìm đâu nữaTận hưởng Đại Viên TrònXin an trú vị PhậtLuôn thường trực trong con.(Hồ Tiên Sa, 4/09/2018)
1/24/20246 minutes, 29 seconds
Episode Artwork

Chiến thắng cuối cùng

Sau bài thơ Chiến thắng một bạn hỏi:- Sau khi đọc bài thơ về “Chiến Thắng”, con hiểu được chiến thắng tạm thời của vô thường không thể làm con hạnh phúc và con muốn có chiến thắng thực sự trước mọi kẻ thù, phá tan mọi ngục tù xiềng xích mà con đang có. Nhưng xin thầy chỉ cho con làm sao để chiến thắng, và trạng thái chiến thắng cuối cùng sẽ như thế nào?CHIẾN THẮNG CUỐI CÙNGHàng phục, đánh tan mọi kẻ thùPhật Mẫu Chiến Thắng hỡi Đạo Sư Xin hãy cho con nguồn sức mạnhPhá tan xiềng xích mọi ngục tù.Sự giả luôn làm con yếu đuốiLiều lĩnh chẳng giúp con mạnh lênCon phải tìm về nơi Sự ThậtCội nguồn sức mạnh thực vững bềnKẻ thù bên ngoài muôn biểu hiệnKẻ thù bên trong chỉ một thôi“Ảo giác cái tôi” con tiêu diệtQuân thù sạch bóng ở trên đờiKhi thắng bại trở thành một vị Trang hoàng cho Nhận Biết trống không Tự do với hy vọng - sợ hãi Đó chính là chiến thắng cuối cùng.❤, Trong Suốt(Hanoi, 19/6/2023)(Bài thơ ra đời trong hội thơ cầu nguyện đến Đức Tôn Thắng Phật Mẫu, với sự đóng góp của các bạn Phan Bá Lành, Kim Cương, Lan Anh Hồ, Trần Nam Hải. Thầy Trong Suốt góp ý và viết nốt khổ cuối)
1/21/20243 minutes, 3 seconds
Episode Artwork

Chiến Thắng

CHIẾN THẮNGKhẩn cầu Phật Chiến ThắngCho con một lời khuyênLàm thế nào thắng đượcTrong dòng đời đảo điênCon thường mong chiến thắng Những chiến thắng tạm thời Để vô thường thành bại Rồi tâm can mệt nhoài Hãy tìm loại chiến thắng Ở đó mãi chẳng rờiThắng trong cả chiến bại Là chiến thắng cái tôiVào trận nhiều đối thủ Với khuôn mặt khác nhau Hãy chỉ thấy gương mặt Của Nhận Biết nhiệm màuDù trải bao cuộc chiếnCon sẽ chẳng thể thuaCon là Đại Chiến ThắngNgắm cuộc đời như mơ❤,Trong Suốt(Hanoi, 18/06/2023)
1/17/20242 minutes, 15 seconds
Episode Artwork

Lời cầu nguyện chữa lành Thân Tâm Bệnh

LỜI CẦU NGUYỆN CHỮA LÀNH THÂN TÂM BỆNHBài thơ ra đời để đáp ứng câu hỏi từ một bạn: “Con có chị bạn đang bị bệnh, từ khi bị bệnh chị ấy rất lo lắng và hoảng sợ, con xin 1 bài cầu nguyện đến Đức Phật Dược Sư để chị ấy bình tâm, và chữa được bệnh.“. Trong hội thơ, sau khi bạn Phan Bá Lành làm 3 khổ thơ đầu, thầy Trong Suốt đọc ra nốt khổ cuối.LỜI CẦU NGUYỆN CHỮA LÀNH THÂN TÂM BỆNHXanh thẳm sắc thân Phật Dược SưHào quang toả chiếu tâm đại từĐảnh lễ trước Ngài, con cầu nguyệnChữa lành trong ánh sáng Chân NhưXin Phật liều thuốc chữa lành thânHết bệnh hết đau khoẻ lên dầnDùng thân giả tạm tìm thân PhậtXin con thấy được Phật Pháp thânXin Ngài liều thuốc chữa lành tâmNhận ra đau khổ bởi nghĩ nhầmMọi vết thương lòng trong quá khứChỉ là suy nghĩ hiện nơi tâmThân vốn là tâm, tâm vốn khôngKhổ bệnh hiện ra tựa cầu vồngNguyện con chứng ngộ Tâm Bất TửVượt ngoài sinh tử sống thong dong❤,Trong Suốt(Hanoi, 27/06/2023)
1/14/20243 minutes, 30 seconds
Episode Artwork

Những tia sáng của Trí Tuệ và Tình Thương chuyển hoá ghét bỏ thành thông cảm

Kính lễ Đức Quán Thế  Âm Đại Bi Tự Tại,Người đã gửi tới con những tia sáng rực rỡ của Trí tuệ và Tình thươngbằng những lời dạy bảo của Người vào 2 năm về trước.*Phán Xét là một “cảm xúc” mạnh mẽ dù không mong muốnKhi điều gì đó xảy ra làm con không chấp nhậnBởi một người không tử tế được như con trong tình huống đó.Rồi từ cảm xúc này con sinh ra giận dữ và ghét bỏ người taCon của ta, hãy nhớ rằngBất cứ khi nào một cảm xúc tiêu cực nảy sinhLà một cơ hội để chuyển hóa thành tình thương và trí tuệĐể được như vậy, hãy suy ngẫm sâu sắc và nhận ra sự thật:Ở bất kỳ thời điểm nào,Tất cả mọi người đều đang làm điều tốt nhất mà họ có thể làmMỗi người đều có một lịch sử và mang theo một di sản khác nhau.Mỗi người đều đã học nhiều cách để tồn tại và sinh sốngMỗi người đều làm điều tốt nhất họ có thể, dù ý thức hay vô thứcDựa trên những gì họ biết, và những gì họ đã học được cho đến thời điểm này,Khi họ đang tương tác với con.Con có thể giúp họ, chỉ đơn giản bằng cách nhận ra sự thật nàyRồi trong con tự nhiên sẽ xuất hiện sự bình an và thông cảmDù phải tiếp cận một người nào đó mà con không chấp nhậnMột người không trung thực hoặc không đúng đắn được như con.Hãy là ánh sáng và là ví dụ cho tất cả những người trong cuộc sống của conBằng cách sử dụng chỉ yêu thương và cảm thông trong cách con suy nghĩ và hành xử,Biết và hiểu rằng bất kỳ người nào đi qua đường đời của con cũng có một lý do nhất định.Họ có thể chỉ ở được với con trong một thời điểm ngắn ngủi thôi,Nhưng con có thể làm gì trong thời điểm đó để làm sáng lên ngày của họ?Có lẽ giải pháp tốt nhất làKhông phán xét họ trong bất kỳ cách nào và nhìn họ qua con mắt của trí tuệ và tình thương.Nhưng cũng đừng để họ làm tổn thương con trong mọi cáchTránh những người hoặc năng lượng tiêu cực khi nào con có thể,Nếu con đang ở trong giai đoạn nhạy cảm và dễ bị ảnh hưởng bởi năng lượng bên ngoài.Nhưng khi điều này là không thể tránh khỏi, chỉ cần cố gắng hết sức để tránh xung đột xảy raHãy xem mỗi người đi qua đường đời của con như một Đứa Con Dấu Yêu Từ Vũ Trụ,Ngay cả khi con phải rời xa, hoặc phải phê bình để giúp họ tốt lênThì cũng đừng rơi vào tâm trạng phán xét hoặc nói xấu gì về họ.Làm điều tốt nhất con có thể làm được, để duy trì mình trong trí tuệ và tình thương vào mọi lúc, mọi nơi.Có nhiều “động cơ xứng đáng” trong thế giới con đang sốngNhưng quan trọng là lắng nghe trái tim và đi theo đến nơi nào con cảm thấy muốn điMột lời chúc lành giản đơn cũng có thể có một kết quả sâu sắc tức thìHãy hỏi chính mình: “Tôi có thể giúp gì được không trong tình huống cụ thể này?”Nếu trái tim con nói Có, thì hãy tiến lên đừng ngần ngạiHãy chữa lành cho cuộc sống gia đình và các mối quan hệ của conBởi không bao giờ tình thương là quá nhiều con ạTình thương có thể nâng một tình huống tưởng kinh khủng lên mức độ cao hơn, nơi mọi điều đều có thể được chữa lànhHãy sử dụng tình thương, hòa giải và sự hướng dẫn bên trong để giúp đỡ con trong gia đình và mọi việc liên quanBiết rằng con luôn có thể tạo ra điều khác biệt trong mọi tình huống bằng lời con cầu chúcHãy hiểu sâu sắc về năng lực của cầu nguyện – chúc lành, và những ý nghĩ, hành động xuất phát bởi yêu thương,và kiên nhẫn kể cả khi con chưa nhìn thấy ngày chúng đơm hoa kết quảTất cả những điều này không phải luôn luôn dễ dàng, ta biết,Nhưng với sự giúp đỡ và hỗ trợ của ta,Cùng với sự tỉnh táo chuyên cần, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào khi cảm xúc tiêu cực kia xuất hiệnCon có thể làm điều này nhiều hơn và dễ dàng hơn cho đến khi nó trở nên thật tự nhiên.Đơn giản chỉ cần cầu nguyện tới ta mỗi ngày hoặc bất cứ khi nào con cảm thấy cần hướng dẫn,Ta sẽ giúp con nhìn thấy tình thương và ánh sáng trong mỗi chúng sinh – tất cả mọi người
1/10/202410 minutes, 28 seconds
Episode Artwork

Không có thật

KHÔNG CÓ THẬTCác con thấy thầy đang ngồi đây nhưng thật sự có một người thầy nào đang ngồi đây không? Mắt các con chỉ thấy màu thôi nhưng các con lại thấy có một vị thầy đang ngồi đây. Như vậy, vị thầy đang ngồi đây chỉ nằm trong suy nghĩ, trong tưởng tượng của các con mà thôi chứ không có một vị thầy thực sự ở bên ngoài nào cả.Dễ hiểu hơn là khi con xem phim, con thấy có người nhện đang đánh nhau nhưng có người nhện thật nào không? Chỉ có một đống điểm màu. Thế thì người nhện đánh nhau nằm ở đâu? Ở suy nghĩ chứ không phải trên màn hình. Phim người nhện con xem là hoàn toàn trong suy nghĩ chứ không phải trên màn hình. Trên màn hình chỉ có những điểm chấm chấm thôi. Một con chó, một con gà vào không hiểu gì cả. Nhưng con thấy có người nhện, có thù hận, có tình yêu… Người nhện, thù hận, tình yêu không ở trên màn hình mà chỉ ở trong suy nghĩ con. Như vậy là các con không xem phim trên màn hình mà chính các con đã tưởng tượng ra phim ấy.Cái tôi cũng vậy, nó chỉ là cảm giác có tôi, suy nghĩ tin là có tôi, chứ không thật sự có cái tôi nào cả. Bằng chứng là con đi tìm hết mọi nơi nhưng có thấy được cái tôi không? Khi đi tìm con không tìm thấy được cái tôi nào cả, chỉ thấy màu sắc, suy nghĩ, xúc chạm và suy nghĩ tin là có tôi mà thôi. Như vậy, cái tôi không có thật, mà chỉ là một suy nghĩ “có tôi”. Tương tự như thế, toàn bộ cảnh mà con đang thấy ở đây chỉ nằm trong tưởng tượng mà thôi.Trích bài nói chuyện "Bí kíp thấy mọi thứ luôn hoàn hảo", Đà Nẵng 27.12.2021
1/7/20244 minutes, 23 seconds
Episode Artwork

Lời cầu nguyện tới Đức Địa Tạng Bồ Tát

LỜI CẦU NGUYỆN TỚI ĐỨC ĐỊA TẠNG BỒ TÁTVào địa ngục, địa ngục nở hoa senChảo dầu nóng hoá cam lồ tươi mátXin đảnh lễ Địa Tạng Vương Bồ TátBậc chở che và giải thoát muôn loàiLời đại nguyện rền vang cả đất trời“Địa ngục không trống, thề không thành Phật”Xin cầu nguyện cho người thân đã mấtGặp được Ngài siêu thoát khỏi trầm luânDạ minh châu toả sáng giữa hồng trầnXuyên thấu mọi ngục tù và tăm tốiXin tâm con luôn được Ngài dẫn lốiGiữa bão giông vẫn sáng chói bình anXin gia đình con mạnh khỏe an toànBệnh tật khó khăn được Ngài hóa giảiĐịa ngục trần gian không hề sợ hãiSáng tỏ con đường, vững bước hân hoanBiết ơn cha biết ơn mẹ muôn vànCon nguyện tu để đời này báo đápCách duy nhất là thực hành Phật phápTu giải thoát là báo hiếu tối caoTheo gương Ngài con bước giữa gian laoChỉ thành Phật khi mọi người thành PhậtCách duy nhất nguyện thề thành sự thậtThấy chúng sinh vốn là Phật sẵn rồi.,Trong Suốt(Hà Nội, 17/08/2023)Bài thơ ra đời nhân dịp một học trò xin một bài cầu nguyện tới đức Địa Tạng cho lễ Vu Lan 2023, được Trong Suốt hoàn thành cùng các bạn Phan Bá Lành Hồng Minh Trang Pham Le Nguyen Lê Hải My Vũ Khải.
1/3/20243 minutes, 15 seconds
Episode Artwork

Vô Lượng Quang

Vô Lượng QuangBạn Minh Nguyên hỏi: “Gần đây nhiều bạn trẻ nhờ con xin thầy một bài thơ về đức Phật A Di Đà, giúp người đọc hiểu rõ hơn về Ngài và chỉ cho họ về Biết. Xin thầy cho một bài thơ ngắn và dễ nhớ.”Trong Suốt trả lời:Ánh sáng trong suốt A Di ĐàVô lượng thế giới đẫm hào quangNếu rõ niệm khởi từ Đại lạcMuôn ngàn cảnh vật hoá Tây PhươngHai ngày sau, một bạn lại hỏi tiếp “Con đọc kinh thấy nói A Di Đà là phiên âm của từ Amitabha có nghĩa là “vô lượng quang”, trong kinh có viết ánh sáng của Ngài chiếu rõ mười phương thế giới, thành quách cũng không thể ngăn cách, sao con không thấy được? Đọc bài thơ của thầy xong con vẫn chưa hiểu rõ lắm, mong thầy chỉ rõ hơn?”Trong Suốt trả lời:Ánh sáng vô lượng của Đức A Di Đà đang ở đây, nhưng vì nó trong suốt nên không ai nhìn thấy. Nhưng nếu con kinh nghiệm được mọi suy nghĩ đều hiện lên từ Biết và là một với Biết, giống như sóng hiện lên từ biển và là một với biển, thì con sẽ thấy mọi cảnh vật là một với ánh sáng của Biết và trở nên thanh tịnh không khác gì cõi Tây Phương Cực Lạc. Tặng con bản dài của bài thơ:VÔ LƯỢNG QUANGÁnh sáng trong suốt A Di ĐàVô lượng thế giới đẫm hào quangHiện rõ với người mang tuệ nhãnVô phương trông thấy với người thườngNếu thấy niệm khởi từ bản ngãMuôn ngàn cảnh vật đoạ luân hồiNếu rõ niệm khởi từ Đại lạcMuôn ngàn cảnh vật hoá Tây PhươngTrong Suốt(09/07/2023).
12/31/20234 minutes, 35 seconds
Episode Artwork

Tâm tĩnh lặng thực sự

TÂM TĨNH LẶNG THẬT SỰKhi tâm con đã tĩnh lặng rồi thì những con sóng bên ngoài không còn ý nghĩa gì nữa.Nhưng tâm tĩnh lặng không phải là tâm không còn suy nghĩ. Đó là tâm đã hiểu sự thật, không còn thấy cái gì là thật nữa.Tĩnh lặng thật sự là không còn gì đáng phải nghĩ. Mà ngay cả nghĩ hay không nghĩ cũng không sao bởi tâm tĩnh lặng vượt ra khỏi suy nghĩ.Khi tâm tĩnh lặng rồi, sóng có ầm ầm bên ngoài cũng không sao cả, và cái chết cũng không còn sợ nữa.Bởi không có gì tổn hại, hay chết thật sự.(Trích từ buổi nói chuyện sau xem phim “Yêu miêu truyện”, Đà Nẵng, 01/11/2018)
12/27/20232 minutes, 18 seconds
Episode Artwork

Lời nguyện đến đức mẹ Tara

Lời nguyện đến đức mẹ TaraCon thiết tha đảnh lễ Mẹ TaraBậc giải cứu chúng sinh trong ba cõiXin đến đây xin đến đây Người hỡiMang yêu thương ánh sáng tới đời conTrong tim con trên một đoá sen hồngNgười ở đó từ bi và tự tạiNở nụ cười yêu thương không ngăn ngạiVới nghi ngờ và sợ hãi trong conTrong lòng con tuy khoảng tối vẫn cònNhưng con biết một điều là sự thậtChỉ tình yêu mới xoá tan thù hậnMong lòng cảm thông an trụ chẳng rời conXin giúp con thông cảm mọi lỗi lầmCủa người đã làm cho con đau khổVì sự thật không ai có quyền chọn lựaTất cả là dòng chảy của duyên sinhXin giúp con thông cảm với chính mìnhVới thương tổn đã gây dù không muốnVới hành động con đã làm vì sai lầm lôi cuốnBởi vô minh là một phần trong sứ mệnh của đời conSứ mệnh con là trải những sai lầmĐể tới được tình thương và trí tuệTừng bước chân lấm bùn xin được MẹChở che và dẫn lối giúp cho conNhư hoa sen vươn lên giữa vũng bùnToả hương sắc ngát thơm nơi bùn quyệnỞ trước Mẹ một lòng con xin nguyệnNuôi tình yêu vô điều kiện trong con,Trong Suốt(Tặng các học trò nhân dịp một bạn xin một bài cầu nguyện tới Đức Tara xanh cho sự kiện chữa lành ở Amita Vạn Bảo, 30/5/2023)
12/24/20233 minutes, 55 seconds
Episode Artwork

Vô Ngại

Bài thơ này ra đời tại Mani Sài Gòn trong hội thơ cầu nguyện tới Đức Quán Tự Tại.Bạn Hồng Minh Trang là radio chính của bài thơ (47%), phần còn lại của một vài radio khác trong đó có 6 câu đến từ radio Trong Suốt.VÔ NGẠIVị Bồ tát ngự trên ngọn sóng khơiDáng ung dung tự tại miệng mỉm cườiTai nghe thấu khổ đau trong sáu cõiMắt yêu thương mà mạnh mẽ rạng ngờiCầu mong Ngài giúp con luôn cảm nhậnSự nghỉ ngơi sâu thẳm giữa cuộc đờiLuôn bất động giữa muôn vàn biến độngNhư không gian ngắm vật đổi sao dờiCầu mong Ngài giúp con được tự doLàm điều đúng mà không hề ngăn ngạiDám yêu thương mà không hề sợ hãiVì con là Nhận Biết vốn ở đâyCầu mong Ngài cho con trí tròn đầyĐủ phương tiện đưa người qua biển khổDù giúp người trong lòng con luôn nhớHọ là Con và con cũng là ConHội thơ cầu nguyện tới Đức Quán Tự Tại Bồ tát, Sài Gòn, 13/06/2023
12/24/20233 minutes, 15 seconds
Episode Artwork

Không Thể Mất

KHÔNG THỂ MẤTMột bạn hỏi: Con có một người bạn còn rất trẻ, chồng phát hiện bị ung thư và đã mất sau một thời gian rất ngắn, để lại bạn và hai con nhỏ. Bạn đã dừng công việc ở SG để trở lại Hanoi nơi có nhiều người thân để nương tựa. Dù rất cố gắng đi làm và bận rộn nhưng bạn vẫn chưa thể vượt qua sự chông chênh này và chưa biết sẽ cùng các con đi tiếp như thế nào.Xin cho con thay bạn gửi lời hỏi thầy:Biến cố khủng khiếp ập đến rồi!Cuộc đời bỗng dưng gãy làm đôiXin cho con biết sao có thểVượt qua mất mát để đổi đời?*Trong Suốt:Con tưởng nguồn thương đã mất rồiNhìn nhầm như thế khổ con ơiCó một Nguồn thương không thể mấtTìm thấy thì con sẽ đổi đời,Ngộ Cafe, 23/04/2023
12/17/20232 minutes, 56 seconds
Episode Artwork

Cần nhớ gì khi đi giúp người?

Cần nhớ gì khi đi giúp người?Bạn Phan Bá Lành hỏi:Thưa thầy, trong quá trình đi tư vấn cho người khác, nhiều khi con bị chìm vào câu chuyện đau khổ của họ.Nhiều lúc con không nhớ về sự thật và lao vào tìm cách thay đổi cuộc sống của họ, rồi con trở nên căng thẳng, mệt mỏi. Con thấy với trạng thái đấy con không thể giúp gì hiệu quả cho họ được.Xin thầy cho một bài thơ để con nhớ khi đi tư vấn cho người khác mà vẫn không quên sự thật.Trả lời: Tặng con bài thơ khi đi giúp ngườiTin rằng người có vấn đềLà đang tự tạo vấn đề đấy thôiTin rằng mình giúp được ngườiLà đang mắc bệnh có tôi, tôi làmTrên mặt hồ Biết thênh thangTrăng sao thực chất chỉ toàn nước thôiĐại bi nhẫn nhục vì ngườiVẫn đang thưởng thức trò chơi diệu kỳ,Trong Suốt( Ngộ cafe, 31/05/2023)
12/13/20232 minutes, 11 seconds
Episode Artwork

Phật tính chính là khả năng nhận biết vốn sẵn đủ trong mỗi chúng sinh

Phật tính chính là khả năng nhận biết vốn sẵn đủ trong mỗi chúng sinhCái gọi là Phật tính chính là khả năng nhận biết vốn sẵn đủ trong mỗi chúng sinh.Tuy nhiên việc nhận ra, quen thuộc và an trụ không lay chuyển trong nó.Chính là sự khác biệt giữa giác ngộ giải thoát với lang thang trong đau khổ của luân hồi vô tậnNgười đã quen thuộc với trạng thái Trong suốt có thể ở trong sự nhận biết tự nhiên này trong bất cứ lúc nào: đi lại, ăn nói, xem phim, làm việc, thể thao...Đối với người ấy, không có vấn đề gì cho dù các suy nghĩ và các sự việc liên tục "quấy rầy" các giác quan. Ngược lại, bất cứ thứ gì khởi lên đều là bạn của hành giả, vì chúng làm sáng rõ hơn sự nhận biết tự nhiên vốn có Giải thoát không phải là rời khỏi một nơi có nhiều việc phải làm đến một nơi không phải làm gìGiống như một tấm gương luôn tự do dù mọi hình ảnh tuyệt vời hay khủng khiếp phản chiếu bên trong nóDù tham gia nhiều hoạt động phức tạp lớn lao, người ấy chỉ đơn giản thưởng thức vẻ đẹp của “cái đang là” trong sự tự do, rỗng rang, trong suốt.- Trong Suốt -(Trích bài "Nhận biết tự nhiên - Con đường Trong Suốt" P3, Hà Nội 26/6/2012)
12/10/20233 minutes, 58 seconds
Episode Artwork

Thế nào là con đường từ Quả đến Quả?

THẾ NÀO LÀ CON ĐƯỜNG TỪ QUẢ ĐẾN QUẢ?Trả lời câu hỏi của bạn Minh Ngân: “Thế nào là con đường từ Quả đến Quả? Xin thầy giải thích thêm cho bài thơ Quả quyết.”Các con đường thông thường đều bắt đầu từ việc tin tôi là người vô minh, tôi có nhiều nhầm lẫn và tính xấu, tôi phải sửa mình để trở nên tốt hơn, giỏi hơn, chăm chỉ hơn..., cho đến một ngày nào đó tôi trở thành người hoàn thiện hơn, từ bi, trí tuệ, dũng cảm, hy sinh, kiên nhẫn... Các con đường ấy mặc định rằng có một cái tôi là một người nhầm lẫn, vô minh và một ngày nào đó, bằng những nỗ lực của tôi, tôi sẽ đạt được kết quả là trở nên hoàn hảo.Nhưng với cái thấy đúng, thì“Khởi đầu và con đường Là một với kết quả”Từ đầu đến cuối chỉ là Biết. Trong Biết biểu diễn cảnh một người vô minh, rồi trong Biết biểu diễn cảnh người đó muốn tu hành, và gặp được một con đường tâm linh, rồi trong Biết biểu diễn cảnh sau rất nhiều thời gian người đó trở nên giác ngộ. Nhưng trong cả 3 giai đoạn, từ bắt đầu, con đường tới kết quả thì ở đấy có cái gì? Chỉ có cái Biết này thôi. Cái Biết lúc nào cũng sáng tỏ, rõ ràng và tỏa chiếu rực rỡ ra những cảnh khác nhau này. Như vậy ngay lúc bắt đầu cũng chính là Biết, con đường là Biết và kết quả cũng chính là Biết. Nếu con hiểu và tin như vậy, thì đó là con đường từ quả đến quả, vì ngay từ đầu và kết quả đều cùng một bản chất, đó là Biết, không có gì khác. Giống như trong một giấc mơ, một người xuất phát từ thời điểm tối tăm lầm lỗi, sau đó gặp một vị thầy và thực hành chăm chỉ nhiều năm, trở nên trí tuệ, từ bi hơn, cho đến một lúc người đấy giác ngộ, nhận ra từ đấu tới cuối hóa ra chỉ là mơ.Nhưng con thử nghĩ xem, ngay khi lúc giấc mơ bắt đầu, trong lúc giấc mơ diễn ra và đến cuối của câu chuyện trên khi người đó đạt kết quả, thì vẫn cùng là một giấc mơ. Có sự vô minh như mơ, một con đường tu hành như mơ và một sự giác ngộ như mơ mà thôi. Từ đầu đến cuối chỉ là một giấc mơ. Cái khác chỉ là khi vô minh thì không nhận ra đây là mơ, khi giác ngộ thì nhận ra đây là mơ và trở nên tự do, giải thoát. Nhưng kể cả như thế thì giấc mơ vẫn tiếp diễn, cũng vẫn chỉ là một giấc mơ ....Link bài đầy đủ: https://docs.google.com/document/d/16...
12/7/202336 minutes, 6 seconds
Episode Artwork

Quả Quyết

QUẢ QUYẾTKhởi đầu và con đườngLà một với kết quảVô minh đến giác ngộChính là Quả đến Quả❤,Trong Suốt(Hà Nội, 05/07/2023)
12/3/20231 minute, 15 seconds
Episode Artwork

Giải thoát bằng một đại quyết định "Ai Đang Làm?"

GIẢI THOÁT BẰNG MỘT ĐẠI QUYẾT ĐỊNH: “AI ĐANG LÀM?”Cách đơn giản để hành trong cuộc sống hàng ngày.Bạn Tài Em hỏi:“Con mới chuyển từ nghề thiết kế 10 năm nay qua một định hướng mới phải bắt đầu học từ đầu, và phải học nhiều năm mới hành nghề được, đã vậy hơn 1 tuần nay con còn bị đứt dây chằng không làm được gì. Giai đoạn này con cảm thấy mình vô dụng, không tạo ra được giá trị gì, càng hoang mang về tương lai bất định. Con không biết mình nên làm gì để thoát khỏi cảnh này?Xin thầy cho con lời khuyên để con vượt qua giai đoạn chông chênh này.”Trong Suốt trả lời:Ẩn dưới câu chuyện của con là niềm tin tôi là người làm.Tin tôi là người làm thì sẽ tin tôi là người tạo ra kết quả và tôi là người chịu đựng.Tin tôi tạo ra kết quả thì sẽ khổ vì kiểm soát.Tin tôi là người chịu đựng thì sẽ chịu tất cả mọi đau khổ đến với thân tâm này.Sự hoang mang của con đến từ nhận thức sai lầm rằng con là người tạo ra hành động, con tạo ra được kết quả con mong muốn, và con sẽ phải chịu đựng những điều khổ sở trong tương lai…Trong khi sự thật là, mọi hành động đều:“Bắn thẳng ra từ BiếtKhông từ một cái tôiLựa chọn là ảo giácĐầu hàng đi con ơi.”(Hành quyết - xác quyết khi hành động)Sự thật là mọi hành động đều bắn thẳng ra từ Biết và không có cái tôi nào tạo ra hành động hay lựa chọn gì cả. Không nhận ra được sự thật này, dù thực hành hàng chục năm trời, nếu một người vẫn thấy họ là người hành động, là người lựa chọn, thì vẫn không có giải thoát.Cũng không thể nói: Tôi là người làm nhưng kết quả thế nào là do duyên sinh hoặc do Biết biểu diễn.Việc kết quả do cái gì quyết định chỉ là ngọn, việc ai làm mới là gốc.Thấy kết quả không phải do tôi chỉ là bớt đi một phần trách nhiệm, bớt cảm giác tội lỗi, dằn vặt, nhưng thực chất vẫn chưa có trí tuệ.Gốc của vấn đề là ai làm.Ai quyết kết quả chỉ là ngọn.Tin tôi là người làm sẽ tin tôi là người kiểm soát và tôi là người chịu, đây là gốc của mọi đau khổ trong hành động.Vì vậy con cần xác quyết sự thật rằng không có người làm mà tất cả chỉ là sự biểu diễn của Biết, đầu tiên là xác quyết do hiểu đúng trong nhận thức và sau đó là xác quyết trong khi hành động.Phương pháp thực hành đơn giản là gì?Khi hành động và khi thấy người khác hành động, hãy hỏi:“Ai đang làm?”Câu hỏi này sẽ dẫn tới việc đi tìm người làm và không thấy, chỉ thấy Biết đang sống động ở đây, do đó nó sẽ tiêu diệt ảo giác về người làm và chỉ thấy Biết đang biểu diễn.Để hành động mà vẫn giải thoát thì cần xác quyết rất lớn ngay trong hành động.Hành động trong trạng thái xác quyết ai đang làm sẽ “hành quyết” người làm.Xác quyết “ai đang làm” phải trở nên liên tục, kể cả khi đi đứng nằm ngồi, làm việc, xem phim, suy nghĩ… từ ngày này sang tháng khác, khi biến thành thói quen thì sẽ có tác dụng giải thoát rất mạnh. Vì vậy hãy tập thói quen hỏi “ai đang làm?” trong mọi lúc, mọi hành động và suy nghĩ.Đây gọi là “Giải thoát bằng một đại quyết định: ai đang hành động?”Bởi vì niềm tin “tôi là người làm” chỉ là một suy nghĩ, một sự tưởng tượng, nên qua việc thường xuyên nhắc về sự thật, ảo tưởng sẽ được nhìn rõ là ảo tưởng, và sự biến mất của nó cũng không khó khăn gì.Việc này chỉ khó nếu con quá quan tâm đến làm cái gì. Nếu con có thể nhắc được “ai đang làm?” khi đang hành động thì việc này sẽ trở nên dễ dàng.Con phải nhớ rằng: Làm cái gì là ngọn còn ai đang làm mới là gốc.Sau khi nhận ra hành động bắn thẳng từ Biết, không đến từ một cái tôi nào cả, đó chính là con đã xác quyết ai đang hành động.Khi nhớ là “ai đang làm” thì sẽ dẫn đến giải thoát trong việc làm cái gì.
12/1/202312 minutes, 3 seconds
Episode Artwork

Cái Biết chân thật

Trích từ buổi nói chuyện "Ba cách thiền làm quen với Biết trong cuộc sống hàng ngày" tại Sóc Sơn, 30.04.2023CÁI BIẾT CHÂN THẬTKhông gian của Biết không khó để cảm nhận, chẳng qua là gần quá nên không nhìn thấy.Cái Biết có màu gì? Nó trong suốt quá nên không nhìn thấy. Nhưng nếu có một người thầy chỉ cho con, thì con nhìn thấy được.Tất cả những kinh nghiệm sống trong đời con đều giống như những tia chớp, những ảo ảnh, hiện ra và tan liên tục. Thân thể của con hồi nhỏ đã thay thế bằng một thân thể trưởng thành. Rồi thân thể trưởng thành này một ngày nào đó cũng biến mất hoàn toàn, thay thế bằng một thân thể già lão. Rồi thân thể già lão cũng biến mất hoàn toàn, thay thế bằng đám tro.Những thứ đó không thể coi là thật, vì cái gì là thật thì không thể biến mất được. Chúng biến đổi liên tục và mất đi một cách dễ dàng. Thứ thực sự thật thì không thể biến đổi, không thế mất đi được. Còn tất cả những thứ giả hiện ra trong cái thật đấy rồi biến mất. Hãy tìm về cái thật, xem nó là cái gì?Cái Biết này nó là chân thật vì nó không biến mất. Vì nó không thể nào bị hủy hoại được. Vì nó không có tuổi, vượt qua sự ảnh hưởng của thời gian. Vì nó không thể già đi được, dù thân thể này có già cỗi đi. Nó là cái chân thật duy nhất ở giữa những cái giả. Cuộc đời các con đi tìm hạnh phúc ở những cái dễ dàng biến mất, nên không thể có hạnh phúc bền vững. Vì vậy nên con cần khám phá ra một thứ vượt ra khỏi sự biến mất, vượt ra khỏi đau khổ.Cái Biết có đầy đủ tính chất như vậy, nó không bị ảnh hưởng bởi đau khổ. Theo con, đau khổ đến thì cái Biết có mờ dần đi không? Tuổi già đến thì cái Biết có già theo không? Mọi thứ hiện ra trong Biết tan mất, thì Biết có tan theo không?Khi con suy ngẫm về những điều đấy thì con nhận ra cái Biết này mới là cái chân thật, thực sự không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ cái gì hết. Và nó luôn luôn ở với con, không bao giờ mất đi, kể cả con có biết hay không biết nó. Con đã khám phá ra một thứ vừa rất đơn giản nhưng rất vĩ đại.Những thứ khác trong đời con nương tựa vào khi nó mất đi con sẽ rất đau khổ . Cái Biết này không mất đi được. Nó là chỗ đáng để nương tựa. Nó là người bạn không bao giờ rời bỏ con, và không thể rời bỏ con được.
9/9/20235 minutes, 24 seconds
Episode Artwork

Hành Quyết

Bài thơ này ra đời khi bạn Minh Ngân hỏi: “Dù bận nhưng con vẫn muốn thực hành, vậy con cần xác quyết điều gì khi hành động? Sau bí quyết về thiền, xin cho con những lời chỉ dạy thật ngắn gọn và mấu chốt để hành động trong cuộc sống?” HÀNH QUYẾT (xác quyết khi hành động)Bắn thẳng ra từ BiếtKhông từ một cái tôiLựa chọn là ảo giácĐầu hàng đi con ơiSau khi trả lời bằng bài thơ trên, Trong Suốt giải thích thêm: Tất cả mọi hành độngĐều bắn thẳng ra từ BiếtKhông qua một cái tôi nàoTin rằng có một cái tôi lựa chọn rồi hành động chính là ảo giác.Giống như xem một bộ phim, nhân vật chính hay các nhân vật phụ không quyết định và không làm gì cả mà chỉ có sự biểu diễn của màn hìnhTrên thực tế,Không có ai trù tính, lựa chọn hay lên kế hoạchKhông có người hành động hay ra quyết địnhChỉ có sự biểu diễn tự động của BiếtHiểu và chứng kiến điều đó trong cuộc sốngĐấy chính là hành quyết, hay xác quyết khi hành động, Hành quyết còn có nghĩa là tiêu diệt ảo giác về cái tôi.Con hãy luôn nhớ rằng,Không bao giờ có người làmKhông bao giờ có lựa chọnChỉ có dòng chảy cuồn cuộn không cưỡng lại được của BiếtHiểu và vâng phục sự thật nàyChính là sự đầu hàng của cái tôi trước Biết.,Trong Suốt(Xác quyết khi hành động, 29/06/2023)
9/6/20234 minutes, 3 seconds
Episode Artwork

Kiến Quyết

KIẾN QUYẾTTất cả là Biết. Không có gì khác ngoài Biết.Giống như hình ảnh trong mặt gương cũng chính là mặt gương.Mọi thứ hiện ra trong Biết và cũng chính là Biết.,Trong Suot
9/2/20231 minute, 17 seconds
Episode Artwork

3 Phút áp dụng Thiền Quyết trong cuộc sống như thế nào?

3 PHÚT ÁP DỤNG “THIỀN QUYẾT” TRONG CUỘC SỐNG NHƯ THẾ NÀO?Sáng nay bạn Minh Ngân lại hỏi: “Sau khi được nhận bí quyết về thiền, dù rất muốn nhưng con vẫn thấy quá khó có những khoảng thời gian dài để thực hành thiền. Xin hãy giúp con tìm cách có thể áp dụng thiền quyết trong cuộc sống bận rộn này?”Trong Suốt trả lời:Để áp dụng “Thiền quyết” vào cuộc sống, con cần nhớ nguyên tắc sau: “Ngắn, nhiều, lâu”.Ngắn là thiền trong mọi khoảng trống ngắnNhiều là nhiều lần trong ngàyLâu là liên tục trong một giai đoạn dài lâu, có thể là nhiều tháng hoặc nhiều năm.Cho tới khi thiền trở thành một thói quen tự nhiên, con cần áp dụng nguyên tắc trên.Trong cuộc sống hàng ngày giữa các hoạt động có rất nhiều khoảng trống.Thay vì lao vào làm hết việc này sang việc kia, con hãy tận dụng khoảng trống giữa các hoạt động để thiền: kinh nghiệm trực tiếp Biết không qua suy nghĩ.Hãy tạo thói quen có nhiều khoảng trống thiền ngắn như vậy, nhưng nhiều lần trong ngày, và trong một giai đoạn lâu dài, cho đến khi thiền dần dần trở thành thói quen.Đấy chính là cách áp dụng “Thiền quyết”.Chẳng hạn như con gọi taxi và anh taxi nói 3 phút nữa xe sẽ tới, như vậy giữa lúc đợi taxi, có một khoảng trống 3 phút.Thông thường con sẽ làm gì? 3 phút đó không thực sự giải quyết được chuyện gì trên đời cả, hãy dùng nó để thiền.Có thể theo thói quen con có thể sẽ lướt Facebook, Tiktok. Nhưng bây giờ, thay vì thói quen đó, con hãy tập một thói quen mới, tranh thủ khoảng trống trong cuộc sống để thiền.Trong 3 phút đó thay vì lướt Facebook hay chú tâm sang việc khác, thì con hãy nhớ đến “Thiền quyết”:“Để Biết tự biểu diễnNhận ra mình là ai”Sau đó thả lỏng cho mọi thứ tự xảy ra, và mở rộng, trực tiếp nhận ra không gian của Biết đang ở đây. Nhận ra mình là ai có nghĩa là nhận ra không có cái tôi nào trong không gian này mà chỉ có sự biểu diễn tự nhiên của Biết. Sự nhận ra này dần dần sẽ dẫn đến sự hoà nhập hoàn toàn vào Biết.Dấu hiệu của thiền là thấy suy nghĩ tự đến tự tan trong Biết, dấu hiệu ngược lại là chạy theo hoặc chống lại suy nghĩ. Vì thế nên có 2 câu tiếp theo trong “Thiền quyết”:“Thấy rõ mọi suy nghĩTự hiện rồi tự tan”Khi con thiền như vậy, dù chỉ 3 phút thôi nhưng khi thành thói quen thì kinh nghiệm trực tiếp về Sự thật sẽ dần dần ngấm vào cuộc sống của con, sẽ có lúc con không cần cố gắng thiền vẫn tự xảy ra.Trong cuộc sống của con có rất nhiều khoảng trống như vậy: đi từ phòng làm việc ra nhà vệ sinh, đợi phỏng vấn, chờ nước sôi…Khi con áp dụng nhiều lần, mỗi lần trong một khoảng trống ngắn, và trong một giai đoạn lâu dài, thì “thiền quyết” sẽ dần trở nên tự nhiên trong cuộc sống.Đến khi nào con kinh nghiệm thiền với không thiền là một vị thì lúc đó sẽ chỉ còn một dòng chảy liên tục tự nhiên của thiền. Khi ở trong dòng chảy này rồi thì không còn khái niệm thiền nữa, hay còn gọi là đại định không thiền định.Từ giờ tới lúc đó con hãy kiên trì, chăm chỉ áp dụng thói quen “3 phút áp dụng Thiền quyết” nói trên cho đến khi không cần cố gắng mà thiền vẫn tự nhiên xảy ra.(Minh Ngân ghi lại từ buổi nói chuyện với Trong Suot, sáng 30/06/2023)
8/30/20237 minutes, 25 seconds
Episode Artwork

Thiền Quyết

THIỀN QUYẾTĐể Biết tự biểu diễnNhận ra mình là aiThấy rõ các suy nghĩTự hiện rồi tự tan,Chó Điên(Bí quyết ngắn gọn để thiền, 28/06/2023)
8/26/20231 minute, 46 seconds
Episode Artwork

Biết không biểu diễn với mỗi người, Biết biểu diễn với Biết

Biết không biểu diễn với mỗi người, Biết biểu diễn với BiếtMột học trò hỏi: Con thưa Sư phụ cho con hỏi, nếu không có cái Tôi thì vì sao mỗi người lại có cảm nhận khác nhau gắn với thân tâm riêng của mỗi người ạ? Mỗi hình ảnh về thân thể khác nhau, suy nghĩ khác nhau, cảm xúc khác nhau ạ?Thầy Trong Suốt: Khi con hỏi màn hình tivi xem tại sao ông lại biểu diễn ra một trăm người mà mỗi người một cảm xúc riêng? Tại sao? Màn hình tivi sẽ nói là: "Ô? Một trăm người nào nhỉ? Nãy giờ chỉ có mình tôi ở đây thôi!"Các con tin rằng mỗi người có một cái tôi khác nhau, cảm xúc riêng v..v. Đấy là con tin như vậy thôi. Giống như con xem tivi, con tin là trong đấy có một trăm người. Sự thật thì không phải như vậy. Các con nhìn vào cái điện thoại, máy tính của con mà xem, các con chỉ thấy có một cái hình nhấp nháy nhấp nháy đúng không? Trắng trắng, vàng vàng chuyển động. Thế mà các con vẫn nghĩ là có hẳn một ông sư phụ ngồi đây. Các con chỉ thấy một cái hình xung quanh một đống hình khác rồi con tin rằng đấy là sư phụ và sư phụ có cảm nhận riêng, có suy nghĩ riêng, đúng chưa?Trong khi chính sư phụ không thấy như vậy. Trong thế giới của sư phụ ấy, chỉ có Biết thôi, và những cái hình ảnh, âm thanh, suy nghĩ nổi lên trong Biết. Nó chả phải của ai cả. Đấy, đấy là thế giới của sư phụ. Thế giới của con, cái hình đấy là Tôi, hình kia là bạn, người khác. Mỗi người có một hệ thống suy nghĩ cảm nhận riêng. Và đấy là hoàn toàn là suy luận. Giống như con xem một bộ phim con thấy trên màn hình có ba người con suy luận ba cái hình đấy là có ba người, mỗi người có một cảm nhận riêng, một tính cách riêng, hoàn toàn là suy luận. Trong thế giới của sư phụ chỉ có Biết, hiện ra trong Biết rồi tan vào Biết. Không có ba người, một người, năm người, không có một người, không có cái gì là riêng cả.Học trò lại hỏi: Sư phụ cho con hỏi biểu diễn của Biết với mỗi người là khác nhau thì có đúng không ạ? Ví dụ con đang thấy Biết biểu diễn cảnh xung quanh con nhưng người khác lúc đấy lại thấy Biết biểu diễn cảnh khác, hay ví dụ như màn hình tivi nhà con đang chiếu cảnh này, thì tivi nhà hàng xóm chiếu cảnh khác. Con hiểu như vậy có đúng không ạ?Thầy Trong Suốt: Sai hoàn toàn rồi. Con nói là "Biết biểu diễn với mỗi người khác nhau". Như vậy con tin "Biết biểu diễn với con", đúng không? Thì "con" là ai, "con" là cái gì ở đây? Con đi tìm và không thấy có "con" nào ở đây cả. Nên Biết không biểu diễn với "ai" cả. Niềm tin có một người chứng kiến biểu diễn của Biết là bị lừa. Ẩn dưới câu hỏi của con là niềm tin rằng: "À, Biết biểu diễn với tôi, cảnh này hiện ra hiện ra với tôi". Không, cảnh này hiện ra với Biết, chẳng hiện ra với ai cả. Hãy đi tìm xem, Biết biểu diễn ra với "mỗi người" thì "mỗi người" đấy là ai? Cái người mà được Biết biểu diễn đấy là ai? Là cái gì? Khi con đi tìm thì không thấy, chỉ thấy Biết thôi. Như vậy là Biết không biểu diễn với mỗi người, Biết biểu diễn với Biết, hết. Còn "mỗi người" là suy nghĩ nó bảo thế, bịa ra thế, nó tưởng tượng ra là có "mỗi người" và có "nhiều người". Còn Biết chỉ biểu diễn với Biết mà thôi. Lúc nào cũng chỉ có Biết mà thôi, không có "mỗi người" nào cả.Phân biệt giữa tốt nghiệp và chưa tốt nghiệpHà Nội, 09/2021
8/23/20239 minutes, 28 seconds
Episode Artwork

Bốn bước phân vân

BỐN BƯỚC PHÂN VÂNHỏi: Thưa thầy Trong Suốt, hôm nay con rất hoang mang vì phải lựa chọn một việc quan trọng trong đời, và con đang rất phân vân không biết nên làm gì. Làm cách nào để thực hành Con Đường Trong Suốt trong những hoàn cảnh này, thưa thầy?Đáp: Khi con đang phân vân, lưỡng lự, hoang mang đắn đo giữa lựa chọn này hay lựa chọn kia, đó là dấu hiệu con đã quá tin thật và đang mắc kẹt trong suy nghĩ.Trước tiên, hãy dùng kiến để nhận ra rằng, chưa từng có cái gì để chọn, chưa từng có việc lựa chọn, và chưa từng có mối quan hệ nào giữa “lựa chọn” và “kết quả”. Tất cả đều là khái niệm được bịa ra từ dòng chảy trống rỗng. Toàn bộ quá trình gọi là “tôi đã lựa chọn như thế này và dẫn đến kết quả như thế kia” chỉ là một trò đại lừa dối của tâm trí.Thứ hai, nhìn thẳng vào trong trường kinh nghiệm hiện tiền, và tìm xem “tôi” là cái gì ở đây, “lựa chọn” là cái gì ở đây, hành động “chọn” là cái gì ở đây. Hãy tìm xem thực sự có cái gì ở đây không?Thứ ba, khi không tìm thấy gì hết, kinh nghiệm trực tiếp sự sáng tỏ rạng rỡ của cái đang là. Khám phá sự Nhận biết tự nhiên ngay bây giờ ở đây, đó là sự hợp nhất không thể tách rời giữa Trống rỗng, Sáng tỏ và Toả chiếu.Thứ tư, trong sự sáng tỏ rạng rỡ này, tự tin sâu thẳm rằng sự Nhận biết tự nhiên này chính là một hòn Đảo Vàng, nơi không thể tìm thấy nổi đất đá thông thường. Bất kỳ cái gì hiện ra, bất kỳ suy nghĩ nào khởi lên, tất cả đều chính là Sáng tỏ, giống như hình trong gương chính là một với mặt gương.Tự tin để cho cái gì toả ra thì toả.Tự tin rằng bất kỳ cái gì hiện ra cũng chính là Sáng tỏ, không gì khác.Tất cả đều là Vàng, tất cả vốn đã hoàn hảo.Không có gì để làm hay sửa chữa.Hãy nghỉ ngơi trong đại lạc.(Trích bài pháp “Bốn bước phân vân”, Hà Nội 3/9/2018)
8/19/20236 minutes, 25 seconds
Episode Artwork

Thiền làm quen với Biết

Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
8/16/20239 minutes, 49 seconds
Episode Artwork

Lời khẩn nguyện đến Đức Văn Thù nhảy múa

LỜI KHẨN NGUYỆN ĐẾN ĐỨC VĂN THÙ NHẢY MÚA(Tặng các học trò nhân dịp một bạn nhận được lời dạy từ Đức Văn Thù).*Xé toạc màn đêm của u mêHỡi Đức Văn Thù xin hãy vềMột kiếm chém lìa muôn vọng tưởngHai chân dẫm đạp sạch lầm mêXin Ngài thủ hộ để tâm con Giống một vầng trăng sẽ lên trònNhững gì chưa ngộ xin chứng ngộNhững gì đã ngộ vững chắc hơnLòng con dẫu vẫn mọi lỗi lầmXin Ngài khai sáng tuệ thậm thâmThấy rõ vô minh cùng giác ngộChỉ là toả chiếu của Bản Tâm “Sự thật tuyệt đối là tâm conKhông có gì khác ngoài tâm con”Lời này Ngài dạy con xin nguyệnChứng ngộ đến khi tột viên tròn,Trong SuốtBài thơ này ra đời tại Mani Decor, trong sự kiện Đức Văn Thù xuất hiện và bạn Huynh Trang xin Trong Suốt làm một bài cầu nguyện để các học trò sử dụng khi cầu nguyện tới Ngài. Mong Đức Văn Thù đi vào và ở trong tâm của những người đọc lời cầu nguyện này cho đến ngày họ giác ngộ.13/5/2023.
8/12/20233 minutes, 29 seconds
Episode Artwork

Chẳng có được mất - Chẳng có con!

Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
8/9/20233 minutes, 38 seconds
Episode Artwork

Tất cả mọi người đều là Con

Tất cả mọi người đều là con. Người con yêu cũng là con và người con ghét cũng là con. Cuộc sống này chỉ là một giấc mơ và từng gương mặt trong giấc mơ đều là con.Con mơ ra tất cả để nhận ra con là ai. Và đương nhiên con không phải là một người. Con là Biết đang nhìn vào giấc mơ của chính mình.Trích từ bài "Tất cả mọi người đều là con", Hà Nội 03/12/2022.Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpaAll reactions:21Lê Hà Phương Thuỷ, Phương Thảo and 19 others
8/5/20231 minute, 37 seconds
Episode Artwork

Hòa lẫn không gian với Biết là cách nhanh nhất để làm quen với Sự Thật

Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
8/2/20235 minutes, 46 seconds
Episode Artwork

Lời Khuyên Khi Thiền

Lời khuyên khi thiềnChính việc đi tìm hạnh phúc Khiến con xa rời hạnh phúcChính việc muốn thoát khỏi khổ đau hiện tại Khiến con tiếp tục khổ đauChính việc muốn hoàn cảnh phải theo ý mình Khiến con liên tục bực mìnhChính việc muốn điều chỉnh tâm thức Khiến con đánh mất trạng thái tự nhiên không cần điều chỉnhVì thế hãy mặc kệ tất cả những gì xảy ra trong tâm tríHi vọng và sợ hãi, chấp nhận và chối bỏ, hay những tranh đấu nội tâmHãy để yên cho chúng tự hiển lộ, tự hoạt động rồi tự tan vào không trung Như những đám mây tự thay hình đổi dạng rồi tự mình tan biến Vào bầu trời rộng rãi, khoáng đạt của tự nhiên Nhận Biết Như đại dương không từ chối mọi cơn sóng khởi lênThiền thật sự thì không loại trừ ảo tưởngHãy nhận ra mọi cơn sóng đều luôn là nướcVà để cho đại dương biểu diễn vũ điệu của chính mìnhKhi nhận ra Biết là một với mọi thứ hiện lênThì bất kể con làm gì cũng đều là Đại Định,Trong Suot(Sau buổi thiền “Giới thiệu trực tiếp vào Biết”, Hà Nội, tháng 6/2023”)Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
7/29/20235 minutes, 41 seconds
Episode Artwork

Làm thế nào để thưởng thức được Hiện Tại?

LÀM THẾ NÀO ĐỂ THƯỞNG THỨC ĐƯỢC HIỆN TẠI?Đầu tiên, con cần có một trạng thái hòa bình với thế giới vì khi đang đánh nhau thì con không thưởng thức được cái gì hết. Con hòa bình bởi vì con hiểu rằng thế giới như thế nào là do Biết biểu diễn chứ không phải do con quyết định. Con dùng một đôi mắt hòa bình ngắm thế giới thì con sẽ thấy một thế giới hòa bình.Thứ hai, con phải hiểu thế giới như thế nào là do cách con nhìn, thế giới nằm ở phía suy nghĩ chứ không nằm ở phía thực tại. Khi đó các vấn đề cuộc sống sẽ dần mất đi sức mạnh với con. Con thấy một thế giới long lanh chứ không phải một thế giới cứng đặc, có tính chất do suy nghĩ gán vào, trong đó suy nghĩ cũng là một sự long lanh của Biết. Khi thế giới hòa bình và long lanh thì con sẽ tận hưởng được hiện tại.Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
7/26/20233 minutes, 38 seconds
Episode Artwork

Con sẽ luôn ngăn ngại với tâm trí ""Mình là người làm"

CON SẼ LUÔN NGĂN NGẠI VỚI TÂM TRÍ ‘MÌNH LÀ NGƯỜI LÀM’Một học trò hỏi:Đám cưới của con sắp đến, bố con sẽ sát sinh. Con đã từng ngăn cản bố, nhưng bị bố phản ứng lại dữ dội. Con muốn giúp bố làm đúng, nhưng trong con có nhiều nỗi sợ. Con nên làm thế nào?Trong Suốt trả lời:Vấn đề của con sẽ không hết nếu con vẫn nghĩ mình là người làm. Tất cả ai tin mình là người làm đều ngăn ngại. Bởi ‘Tôi làm’, hậu quả thì ‘Tôi chịu’, nên sẽ ngăn ngại hết cỡ.Einstein có một câu rất hay: “Không thể giải quyết vấn đề bằng chính loại tâm trí tạo ra vấn đề đó.” Trong tâm trí sợ hãi của con, con không thể giải quyết được vấn đề, bởi chính loại tâm trí đó tạo ra vấn đề của con. Con luẩn quẩn với chuyện gì thường là vì mình dùng chính loại tâm trí tạo ra vấn đề để giải quyết nó.Để giải quyết, trong góc độ tương đối, con có thể học cách cải tiến tâm trí trở thành dũng cảm hơn, đối diện với nỗi sợ, dám làm điều con cho là đúng.Nhưng từ góc độ tuyệt đối, tâm trí nào cũng không giải quyết được vấn đề. Vì sao? Bởi vì tâm trí đấy tạo ra ‘con’ và tạo ra ‘bố’, tạo ra ‘cưới xin’, toàn trong suy nghĩ. Chính tâm trí đấy tạo ra vấn đề, cho nên con không thể dùng nó để giải quyết hết vấn đề.Con chỉ giải quyết được khi con vượt ra khỏi loại tâm trí đó. Tâm trí chỉ là cái hiện ra trong con, chứ không phải tâm trí tạo ra con.Khi còn tin "Tôi là người làm" thì còn lâu mới giải quyết được vấn đề. Nói cách khác, chắc chắn giải quyết vấn đề A sẽ sinh ra vấn đề B. Giả sử lần này con dũng cảm hơn, đấu tranh lại, bố nghe lời con, nhưng bố cũng sẽ giữ ấm ức trong lòng, để xem... Rồi sẽ có chuyện mới, không bao giờ hết.Thế nên, con phải vượt qua loại suy nghĩ rằng "tôi là người làm". Con không làm việc đấy!Ai là người làm việc này? Biểu diễn của Biết.Khi con nhận ra điều đấy, sự tự tin sẽ xuất hiện. Con dám làm điều đúng đắn con thấy là cần làm. Con thấy đó là một dòng chảy tự nhiên, đó không phải là con làm.Cho nên dài hạn, con phải nhận ra sự thật. Khi còn tin mình là người làm, sẽ luôn còn chuyện.Tuy thầy đang nói chuyện với các con, thầy không thấy mình đang nói chuyện. Thầy thấy từ Biết biểu diễn ra cảnh một người đàn ông đang nói chuyện.(Trích từ buổi nói chuyện “Tắt của tắt là gì?” 11.12.2021, Hà Nội)Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
7/22/20236 minutes, 10 seconds
Episode Artwork

Chứng ngộ Biết - Cách chấm dứt mọi Khổ Đau

Chứng ngộ Biết - cách chấm dứt mọi khổ đauTất cả những thứ có điều kiện thì đều vô thường. Những người sống trong thế giới có điều kiện thì chịu mọi khổ đau do vô thường.Để kết thúc mọi khổ đau, con phải xác định có một thứ chân thường, vượt ra khỏi thường và vô thường, vượt ra khỏi suy nghĩ – đó chính là Biết.Biết là thực tại tuyệt đối, là cái luôn có thật và luôn ở đây. Tất cả những thứ khác là thực tại tương đối, không có thật và hiện ra rồi biến mất trong Biết.Biết là cái chân thường, không sinh, không diệt. Tất cả những thứ khác thì vô thường và sinh diệt trên nền của Biết.Biết không bị ảnh hưởng bởi vô thường.Không thể dùng suy nghĩ, lý luận hay các cách khác nhau để nắm bắt hay mô tả về Biết.Nếu con chứng ngộ được Biết thì con sẽ thoát khỏi thế giới của Vô thường.Nếu con là một với Biết thì con không bị phá hủy bởi những thứ Vô thường.Khi con là Biết, con sẽ thấy từ xưa đến nay con chưa bao giờ khổ, cái khổ chiếu ra bên trong con, rồi tan vào bên trong con.Cách duy nhất để chấm dứt mọi khổ đau là chứng ngộ Biết!Trích bài giảng "Tại sao nói Biết đang biểu diễn, Biết là cái gì?" - Hà Nội, 20/02/2021Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
7/19/20233 minutes, 3 seconds
Episode Artwork

Con không phải là một người

CON KHÔNG PHẢI LÀ MỘT NGƯỜIHỏi: Xin hãy cho con một chỉ dẫn thực hành thật đơn giản để đối diện với những trở ngại trong cuộc sống hàng ngày.Đáp:Trong cuộc sống con chỉ cần bỏ hai niềm tin. Thứ nhất, niềm tin rằng con là một người. Thứ hai, niềm tin rằng con can thiệp được vào dòng chảy này.Con không phải là một người. Không phải cái tôi này, không phải cái tôi nào cả. Khi không còn đồng hoá với bất cứ thứ gì, khi ấy chỉ còn cái Biết.Dòng chảy này cứ tự động trôi chảy, không thể nào khống chế hay can thiệp. Không chỉ không can thiệp mà con không ở trong đó. Nếu không can thiệp được nhưng vẫn tin mình là một người trong dòng chảy thì vẫn bị nước cuốn đi, con vẫn là nạn nhân.Mỗi lần con khổ là do con quên mất hai điều đó. Con lại là một người trong thế giới này, chịu hàng tỷ cái khổ của kịch bản. Và con khổ vì ngồi đây mà nghĩ cách bẻ cái dòng chảy này, tìm cách can thiệp bắt mọi việc theo ý mình.Ngược lại, lúc gặp chuyện nếu con nhớ hai điều đó thì con bật ra khỏi dòng chảy. Khi con không là một người nữa thì con ra khỏi thế giới này. Dòng chảy chẳng làm gì được con vì con không ở trong dòng chảy ấy.Lúc còn tin rằng có thể thay đổi được dòng chảy này thì lòng luôn đầy bất an. Nhưng khi thấy không thể thay đổi được dòng chảy thì trong lòng lại rộng mở thênh thang cho mọi giải pháp, cái gì đến cũng được. Thái độ chuyển dần từ “làm” sang “xem”. Càng xem càng cảm nhận sự tự do.Chỉ cần nhớ con không phải là một người, và tích hợp vào đời sống trong mọi hoàn cảnh. Càng tích hợp càng được giải phóng. Tiến trình giải thoát là như vậy.- Trích từ một buổi Trong Suốt cafe với học trò, Phela Hanoi 5/11/2022Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
6/1/20234 minutes, 39 seconds
Episode Artwork

Con phải làm gì để giác ngộ?

CON PHẢI LÀM GÌ ĐỂ GIÁC NGỘ ?   Một học trò hỏi Trong Suốt:  Thưa Thầy, bấy lâu nay con đã chăm chỉ nghiên cứu kiến và thực hành thiền. Vài lúc có những trạng thái và kinh nghiệm đặc biệt, con tưởng như mình đã gần hơn “cái đích”. Nhưng con vẫn chưa cảm nhận được giác ngộ thật sự là như thế nào..    Vậy, con phải làm thế nào nữa mới có thể giác ngộ?  Trong Suốt trả lời:  Chỉ có cái “tôi” mới tin mình đạt được một trạng thái nào đó. Niềm tin “tôi đang vô minh và tôi sẽ giác ngộ” là một sự nhầm lẫn lớn. Vì sao? Vì vẫn tin là có “tôi” và có cái để đạt được, vẫn tin vào nội dung của suy nghĩ. Đó vẫn là trò lừa cũ. Trò chơi của cái “tôi” - “tôi thiền để giác ngộ” - sẽ không bao giờ chấm dứt. Nó sẽ làm con luân hồi tiếp. Cái “tôi” là một ảo giác. Cái “giác ngộ” phải đi tìm ở đâu đó cũng là một ảo giác. Cả hai chỉ là nội dung của một suy nghĩ. Cái đang biết suy nghĩ đó - cái Biết tự nhiên này mới chính là giác ngộ thật sự và nó luôn ở đây. Con chỉ cần nhận ra và làm quen với nó thôi.    Khi con nhớ ra thực tại này là Biết sống động, sáng ngời ngời, không phải là “tôi” và “vật” thì con quay về thực tại, quay về trạng thái tự nhiên của Biết đang biết chính mình.   Khi con xác quyết  và làm quen với trạng thái này, sẽ có một sự thở phào nhẹ nhõm, bởi cái “tôi” được nhận ra là chẳng tồn tại ở đâu ngoài ở trong suy nghĩ. Giác ngộ được nhận ra là ở sẵn đây rồi, công cuộc tìm kiếm giác ngộ sẽ kết thúc. Điều này giống như một người đã hoàn thành một công việc rất vất vả và nhận ra rằng không cần phải làm thêm gì nữa, tự nhiên cảm thấy rất thả lỏng, nghỉ ngơi.    Con sẽ tiếp tục sống một cuộc sống bình thường, làm những việc bình thường, nhưng không phải như một cái “tôi”, mà như bầu trời Nhận biết tận hưởng sự biểu diễn đang dần hé lộ của chính mình.   ❤, Trong Suốt   (Trích từ buổi nói chuyện “Hướng dẫn thiền định tự nhiên và làm quen với Nhận Biết", 27.09.2022, Đà Nẵng)Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
5/1/20235 minutes, 21 seconds
Episode Artwork

Bạn với bầu trời là một

BẠN VỚI BẦU TRỜI LÀ MỘT  Khi tâm đã thả lỏng hoàn toàn mà Biết vẫn tự nhiên sáng tỏ thì bạn với bầu trời là một.  Hết chuyện này rồi chuyện kia hiện ra rồi tan mất trong bầu trời của Biết. Chỉ có tâm trí là làm nó ở lại. Tâm trí nắm bắt, xâu chuỗi, suy luận và tin rằng chuyện lúc nãy có thật và vẫn còn đến bây giờ. Giống như mặt ti vi có hàng chục bức hình một giây, suy nghĩ là cái duy nhất bảo có người ở đó, do lúc nãy đánh nhau thì bây giờ có người chảy máu rồi tương lai người ấy sẽ chết, còn nếu không thì chỉ có hết hình này sang hình khác, vừa hiện ra vừa tan biến trên màn hình của Biết.  Đời không có vấn đề gì phải căng cả, vì hết đám mây này tan, thì đám mây khác đến, và bầu trời thì chẳng bị sao cả. Cuộc đời bạn dù có chuyện kinh hoàng thế nào đi nữa, bạn vẫn như bầu trời đầy nhận biết: chứng kiến tất cả mà không hề suy chuyển.  Đầu tiên hãy xác quyết về nhận thức, bằng kiến. Sau đó hãy xác quyết về kinh nghiệm, bằng thiền. Sau khi đã có sự tự tin từ kiến và thiền mang lại, bạn hãy nhảy một cú nhảy của niềm tin bằng cách tiếp tục sống trong sự thả lỏng, chấp nhận một cách tự nhiên rằng bạn không thể kiểm soát được chính dòng chảy cuộc đời mình. Giống như bầu trời không thể kiểm soát được những mây trắng hay mây đen đến và đi bên trong nó.  Người thực hành mãi mà không chứng ngộ được là vì không thả lỏng, cứ có chuyện đến là cố kiểm soát rồi sống trong hy vọng và sợ hãi. Càng kiểm soát thì càng khẳng định “tôi” và “thế giới” là có thật, càng khẳng định rằng tôi là người tạo ra hành động và ảnh hưởng được đến kết quả, không còn cơ hội để thấy tất cả đều là Biết biểu diễn, không thể can thiệp gì.   Ngược lại càng thả lỏng, càng bớt phản ứng, càng tự do với việc cái gì đến thì đến, cái gì đi thì đi thì bạn với bầu trời nào có khác? Vậy nên thả lỏng cần biến thành thói quen.  Để thả lỏng thì cách nào cũng được, học giáo lý nào cũng được, nhân quả hay duyên sinh, rồi vô ngã hay tính Không, hay tất cả là kế hoạch của Thượng đế cũng được. Giáo lý của Phật hay của Chúa, giáo lý nào giúp bạn thả lỏng là thành công, giáo lý nào làm cho bạn căng thẳng, kiểm soát là thất bại.   Thả lỏng có thể không thành công như cái tôi muốn nhưng sống vẫn ok. Thậm chí có thể thất bại, nhưng sống vẫn ok. Tại sao cái nhân vật này cứ phải thành công và không thất bại? Tại sao bầu trời hôm nào cũng phải đầy nắng, trong xanh mà không được mưa bão?  Dù bạn làm gì đi nữa thì trong thực tại, cũng không có gì xảy ra cả. Vì thế, bạn có thể sống một cuộc sống thực sự thả lỏng.   - Trong Suốt -Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
4/16/20236 minutes, 47 seconds
Episode Artwork

Suy nghĩ đùng một cái hiện ra như sự toả chiếu của Biết, rồi tan vào không gian đó của Biết

SUY NGHĨ ĐÙNG MỘT CÁI HIỆN RA NHƯ SỰ TOẢ CHIẾU CỦA BIẾT, RỒI TAN VÀO KHÔNG GIAN ĐÓ CỦA BIẾTTất cả những người đang trong cơn trầm cảm, đang rất khổ sở vì suy nghĩ chỉ cần thấy được suy nghĩ tự đến tự đi, không phải do mình tạo ra, là xong.Thấy được như vậy thì con tự sẽ mất mong muốn điều khiển suy nghĩ. Mất mong muốn điều khiển suy nghĩ là mất trầm cảm. Trầm cảm đến từ muốn kiểm soát mà không được, không kiểm soát được thì tự trách chính mình.Nếu con bắt đầu thấy suy nghĩ tự đến, tự đi, thì kiểm soát làm sao được nữa? Con sẽ mất mong muốn kiểm soát, có phải không?Chính vì con tin rằng con tạo ra suy nghĩ thì con mới tin con kiểm soát được nó. Có ai muốn kiểm soát mặt trời không, kiểm soát mây không? Mình có tạo ra mặt trời, tạo ra mây được không? Mặt trời tự mọc lên và và mây tự bay, nên không ai khống chế được hết. Nên không ai trầm cảm vì mặt trời mọc, mặt trời lặn cả, đúng không?Nhưng mọi người lại trầm cảm vì suy nghĩ của mình. Vì họ không thấy suy nghĩ cũng giống như mặt trời và mây thôi: tự mọc rồi tự lặn; mà họ lại tưởng họ làm suy nghĩ mọc và họ làm suy nghĩ lặn.Bằng việc chứng kiến được rằng suy nghĩ tự mọc tự lặn, dần dần mong muốn kiểm soát cứ yếu dần theo thời gian, rồi đến ngày sẽ mất hẳn.Khi đó con sẽ chẳng có mong muốn khống chế suy nghĩ nào hết, suy nghĩ thích bắn ra thì bắn, thích bắn thế nào thì bắn, không bắn thì thôi. Mình không nổi lên cảm giác muốn kiểm soát suy nghĩ nào, vì mình đã có quá nhiều kinh nghiệm rồi.Các con hiểu chưa đủ mà phải có kinh nghiệm rằng: suy nghĩ đùng một cái hiện ra như sự toả chiếu của Biết, rồi tan vào không gian đó của Biết. Thế nên Thầy cho rằng những người đang trầm cảm, đang ở đỉnh cao trầm cảm là rất lợi vì thế, vì họ có cơ hội chứng kiến được suy nghĩ hiện tan tự động rất dễ dàng.(Trích buổi nói chuyện cho lớp trầm cảm “Vòng xoáy trầm cảm và cách tập biết”, Hà Nội, 21.12.2020)
10/19/20223 minutes, 30 seconds
Episode Artwork

Nỗi sợ như tên ăn trộm vào một căn nhà trống

NỖI SỢ NHƯ TÊN ĂN TRỘM VÀO MỘT CĂN NHÀ TRỐNGCon người sợ nhất là cảm xúc tiêu cực. Khi cảm xúc tiêu cực nổi lên trong lồng ngực, các con sẽ muốn chống trả ngay lập tức. Muốn diệt nó ngay lập tức, đúng không? Cảm xúc tiêu cực là cái mà con muốn diệt đầu tiên. Khi con sợ run cả người lên, cơ chế chống cự đến ngay lập tức. Đó là cái rất tự nhiên của con người, gọi là cơ chế chống lại cảm xúc tiêu cực.Ngày xưa mình chống lại nỗi sợ vì nghĩ cảm xúc sợ có thể hại ai đó, hại mình. Nhưng khi mình để nó xảy ra, nó chẳng hại ai, hay cái gì cả. Giống như khi tên ăn trộm vào ngôi nhà trống không: con rất sợ ăn trộm vào nhà, nhưng nếu con không ở trong nhà, và nhà con chẳng mất đồ gì cả - thì có sợ nữa không? Hết sợ!Con chẳng ở trong nhà, mà nhà con chẳng có đồ. Sợ gì ăn trộm nữa?Cảm xúc tiêu cực cũng giống như tên ăn trộm. Nếu con thấy nó hiện ra trong Biết, tan vào Biết thì chẳng có gì bị hại cả. Chẳng đồ gì bị mất thì con không sợ tên trộm đấy nữa, đúng chưa? Còn nếu không ở trong Biết thì con tưởng là 'tôi bị hại'. "Tên tiêu cực nó hại tôi" thì đương nhiên là con sợ rồi.Nên khi con thấy rõ trạng thái ở trong Biết là ‘tên trộm’ - ‘cảm xúc tiêu cực’ đấy hiện ra trong Biết rồi tan vào Biết, con chẳng sợ nó nữa. Cái Biết giống như khoảng không gian, có gì để mất đâu. Tất cả các con đang sợ, vì đều sợ việc mình có thể mất. Con sợ đánh mất cái mình đang có, đúng không nhỉ? Các con đều sợ hết, đều sợ cái gì đó. Ngồi đây có thể không sợ nhưng lát nữa con sẽ sợ. Vì mình luôn sợ sẽ mất đi cái mình có.Nếu con thấy rằng con chẳng có gì để mất hết, chẳng có chính con, chẳng có thân tâm luôn, chỉ có cái Biết này thôi - con hết sợ. Khi không còn gì để mất, người ta không sợ nữa, đúng không? Khi con ở trong Biết thì con thấy chẳng có gì để mất cả. Cảm xúc tiêu cực chẳng đánh vào ai cả, chẳng tiêu diệt ai cả.Hay ai bị thân bệnh, bị những bệnh nan y cũng vậy. Mình sợ vì mình có tính mạng để mất, có tôi để mất, có những thứ thuộc về tôi để mất: bố mẹ, gia đình, tình yêu… Nhưng nếu con thấy tất cả những thứ đấy hiện ra trong Biết, tan vào Biết, chẳng có gì thực sự có tồn tại, con chẳng có gì để mất, thì sao phải sợ chết?Các con sợ chết vì tin mình có gì đó để mất, nhưng mọi thứ đều hiện ra rồi tan vào Biết thì mất cái gì? Nghĩ xem, giờ chết thì con mất cái gì? Tình yêu, thân tâm, thân thể, bạn bè… Nhưng tất cả chúng đều hiện ra trong Biết rồi tan vào Biết, thì con mất cái gì? Hết, không có gì để mất, không còn gì để sợ.(Trích từ buổi nói chuyện "Bát Nhã Tâm Kinh kiểu Biết", Hải Phòng 30.04.2021)Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
10/12/20225 minutes, 20 seconds
Episode Artwork

Thiền Đi Bộ

Tháng 4 năm 2022, bờ biển Đà Nẵng:Đã vừa tròn một năm kể từ ngày thầy Trong Suốt giới thiệu cho các học trò về Biết. Trong ánh sáng hoàng hôn đang buông xuống, thầy Trong Suốt đi bộ với các học trò và giới thiệu phương pháp Thiền Đi Bộ để cảm nhận trực tiếp không gian của Biết. Lời của thầy như sau:THIỀN ĐI BỘMở rộng tầm mắt. Không nói chuyện. Cảm nhận hình ảnh, âm thanh, suy nghĩ, xúc chạm. Tất cả những kinh nghiệm giác quan đấy hiện ra cùng một lúc.Cảm nhận kinh nghiệm tổng thể. Con hãy cảm nhận không gian, nơi những thứ ấy hiện ra. Không gian nơi suy nghĩ hiện ra, hình ảnh hiện ra, thân thể hiện ra. Nó là một không gian thôi. Nó là không gian của Biết.Hãy cảm nhận không gian nơi mọi thứ hiện ra, và hãy cảm nhận sự hiện ra và biến mất liên tục của mọi ấn tượng giác quan.Thay vì mình nghĩ " Tôi đi trong không gian", hãy cảm nhận rằng: “Không gian ở đó và mọi thứ hiện ra và biến mất trong không gian”. Trong đó cảm giác "Tôi đi trong không gian" cũng là một kinh nghiệm, một cảm giác hiện ra trong không gian đó mà thôi.Không phải là “con đang đi trong không gian” mà “con chính là không gian” nơi mọi thứ hiện ra và tan biến.Con là cái không gian này. Không gian chẳng thay đổi gì hết, đứng im một chỗ, nhưng nó là nơi mọi thứ hiện ra và tan biến.Con hãy cảm nhận sự hiện ra và tan biến của mọi thứ. Trong đấy có cảm giác "có tôi" cũng không sao hết. Không cảm giác "có tôi" thì càng tốt, mà có cảm giác "có tôi" cũng chẳng sao.Trong cái không gian bất động này, trong cái không gian không di chuyển này, mọi thứ hiện ra và biến mất trong nó. Trong đó cái cảm giác " Tôi đang đi" cũng không vấn đề gì cả. Cảm giác "Tôi đang đi" cũng là một cảm giác hiện ra trong không gian và biến mất trong không gian.Con là không gian ngập tràn sự Nhận Biết, cả thế giới này sinh diệt trong con. Con không phải đi trong không gian, mà CON CHÍNH LÀ KHÔNG GIAN.Con không phải đi giữa một thảm cát, mà thảm cát hiện ra và biến mất trong con. Rõ ràng hình ảnh thảm cát thay đổi liên tục khi con đi bộ. Đấy chính là cái thầy gọi là thảm cát hiện ra rồi biến mất trong Biết.Thảm cát hiện ra và biến mất trong Biết. Không phải “con đang suy nghĩ” mà suy nghĩ hiện ra và biến mất trong Biết; và con chính là Biết. Con chính là không gian ngập tràn sự Nhận Biết. Suy nghĩ hiện ra và biến mất trong con, trong không gian ngập tràn sự Nhận biết này.Con là không gian ngập tràn sự Nhận biết, cả bãi biển này sinh diệt trong con. Từng cơn sóng một hiện lên và biến mất trong con. Cả bờ biển này, cả mặt biển này sinh diệt trong con. Con là không gian ngập tràn sự Nhận biết, cả mặt biển này sinh diệt trong con.Khi con nhìn lên bầu trời, con thấy mọi thứ biến đổi. Ánh sáng này hiện ra và biến mất trong Biết. Vì thế nên là những ánh sáng này cũng sinh diệt trong con.Khi con đi gần bờ biển, âm thanh vang dội, nhưng cũng hiện ra và biến mất trong Biết, chính là mọi âm thanh sinh diệt trong con.Ở đây có thác nước. Thác nước này cũng sinh diệt trong con.Cảm nhận về không gian rất quan trọng. Cảm nhận về không gian này này. Khi đấy con sẽ hiểu là mọi thứ hiện ra trong không gian và biến mất trong không gian.Và không phải "con đang đi trong không gian". Không, con không đi trong không gian. Không gian này là nơi mọi thứ hiện ra và biến mất. Con không đi trong không gian mà chỉ có sự thay đổi của các ấn tượng giác quan mà thôi. Suy nghĩ là thứ duy nhất bảo rằng "con đang đi trong không gian".Suy nghĩ dựa vào sự nắm bắt, suy ra sự thay đổi và suy ra rằng " Con đi trong không gian". Nhưng không, không phải như vậy. Không phải con đi trong không gian mà mọi thứ hiện ra và biến mất trong không gian mà thôi.Có ai cảm nhận được rằng không phải "Tôi đi trong không gian không?" mà mọi thứ hiện ra và biến mất trong không gian?Nếu vẫn còn cảm giác “Tôi đi trong không gian” thì cũng không sao hết. Cảm giác đấy hiện ra trong không gian của Biết, rồi nó
10/5/202212 minutes, 17 seconds
Episode Artwork

Phần thưởng của các con là một chuyến đi

PHẦN THƯỞNG CỦA CÁC CON LÀ MỘT CHUYẾN ĐIMột học trò hỏi:Thưa thầy, con hiện đang rất bế tắc. Cách đây 3 năm, con đã dùng toàn bộ tiền để mở 1 trung tâm ngoại ngữ. Ban đầu mọi việc rất suôn sẻ, con cầm cố thêm tài sản để vay ngân hàng để phát triển 2-3 chi nhánh. Nhưng Covid đến, không tuyển sinh được, con phải đóng cửa dần và ôm một đống nợ lớn. Con bị ngân hàng cho vào danh sách đen, thật là một nỗi nhục lớn cho người thầy giáo cả đời chính trực như con. Rồi mỗi khi gặp bạn bè, nhất là những người thức thời, tài giỏi, thậm chí còn tận dụng covid để phất lên gấp 5, gấp 10, con lại càng thấy mình kém cỏi hơn.Giờ con phải chọn lựa giữa việc bán trung tâm cuối cùng và nhà cửa để trả nợ; hay cầm cự lay lắt như hiện nay. Nếu bán hết tài sản thì coi như chút danh dự, tâm huyết cuối cùng cũng tan tành, mà lại ảnh hưởng đến nhiều người, thậm chí gia đình, anh em có thể từ mặt con luôn. Để lại thì cũng chẳng biết kinh doanh đi về đâu.Mong thầy soi sáng cho con cách nhìn để con giải thoát khỏi những giằng xé, dằn vặt này với ạ.Trong Suốt trả lời:Cuộc đời này dù muốn các con cũng không thể lựa chọn được vì lựa chọn luôn luôn là một ảo giác. Con phải chiến thắng ảo giác đấy. Đời này, con chiến thắng được ảo giác đấy thì mới bõ công sống cuộc đời này.Để thắng được ảo giác lựa chọn này rất dễ, khi đang lựa chọn con chỉ cần nhắc bản thân rằng: Kết quả không phải do mình quyết và ngay cả lựa chọn này cũng không phải do mình chọn mà là do Biết biểu diễn. Nếu con nhắc như vậy đủ lâu thì bên trong con sẽ có một trạng thái khác. Nếu con nhắc chưa đủ lâu hoặc ít nhắc, thì về cơ bản 10 - 20 năm nữa con vẫn sẽ sống trong ảo giác rằng mình lựa chọn và mình quyết định kết quả.Những người tài giỏi và giàu có chẳng có gì hơn các con hết vì họ sống trong ảo giác này rất mạnh, và rồi họ sẽ vật vã khổ sở vì ảo giác đấy. Các con không bằng họ ở sự tài giỏi giàu có, nhưng các con có một thứ khác đó là ánh sáng bên trong các con - đó chính là Sự Thật. Nếu con không sống trong ánh sáng bên trong mình thì con sẽ sống theo ánh sáng bên ngoài. Con sẽ lóa mắt bởi những tài năng, thành công của họ và cố gắng bắt chước họ. Nhưng cuối cùng, điều đó giúp con có cái gì? Con sẽ có 1 cái vỏ giống họ cùng với ảo giác, đau khổ, sợ hãi đến lúc chết thì thôi. Ngược lại, nếu con theo đuổi ánh sáng bên trong, dù lúc đầu chỉ nhỏ nhoi, nhen nhúm, nhưng khi con theo đuổi nó - chính là việc nhắc - thì bên trong con luôn có ánh sáng soi đường cho chính mình, thậm chí con có thể soi đường cho người khác, giúp họ bớt khổ.Vậy thì con hãy nghĩ xem, điều con theo đuổi là gì? Con sẽ theo đuổi ánh sáng bên ngoài hay ánh sáng bên trong? Nếu không tự mình đặt câu hỏi này thì chắc chắn các con sẽ theo đuổi ánh sáng bên ngoài. Nhưng hãy nghĩ xem, tối đa các con có thể có được thứ gì? Tối đa là giống được họ, tài giỏi giàu có như họ, nhưng trong lòng họ ra sao các con đâu biết, đầy sợ hãi hay đầy hạnh phúc, đầy lo lắng hay đầy bình an, đầy tự tin hay rất tự ti? Vậy hãy nghĩ mà xem, các con theo đuổi cái gì?Lời nhắc chính là để các con nhớ ra rằng quay lại đi, hãy theo đuổi ánh sáng bên trong chứ đừng theo đuổi ánh sáng bên ngoài. Cuộc sống của các con sẽ vẫn như cũ, về hình thức, vẫn như cũ, nhưng ánh sáng bên trong con bắt đầu sáng dần lên, đủ soi cho con rồi sẽ đủ soi cho những người khác xung quanh con. Ngược lại, nếu trong con không đủ sáng thì con soi cho ai? Vì vậy, thực dụng và đơn giản nhất là mỗi lần mình cố gắng đạt được cái gì đó thì hãy nhắc bản thân rằng: làm thì cứ làm nhưng kết quả thế nào là do Biết biểu diễn, nếu tiến bộ thêm 1 chút nữa thì con có thể nhắc thêm một điều nữa: ngay cả việc mình cố gắng này cũng là do Biết biểu diễn. Vậy thì đời chẳng còn mâu thuẫn gì nữa, thực sự thoải mái.Các con cần trải qua các năm tháng quá độ - tức vẫn có ảo giác nhưng có nhắc - khi con nhắc đủ lâu thì giai đoạn quá độ sẽ qua, con sẽ chuyển sang một đời sống khác. Con sẽ trở thành một lữ khách không vác hành lý
9/28/202212 minutes, 24 seconds
Episode Artwork

Làm sao và khi nào thì cảm nhận được vô ngã?

LÀM SAO VÀ KHI NÀO THÌ CẢM NHẬN ĐƯỢC VÔ NGÃ ?Một học trò hỏi:Thầy cho con hỏi có cách nào cảm nhận trực tiếp vô ngã vượt khỏi suy nghĩ giống như cảm nhận trực tiếp có đang Biết hay không, nếu chỉ thấy vô ngã đúng trong suy nghĩ thì vô thường đến vẫn làm cho nhận thức thay đổi ạ?Thầy Trong Suốt trả lời:Cảm nhận vô ngã là một điều không thể cảm nhận được, con chỉ có thể cảm nhận được Biết. Giống như là đố con cảm nhận được là không có ai. Ví dụ giờ con nhìn trong phòng đi, có vợ con trong phòng hay có bạn con trong phòng không? Sau khi nhìn một lúc con thấy là: à, chỉ có tường có bàn có ghế mới suy ra là không có vợ, không có bạn.Tương tự, khi con cảm nhận chỉ có Biết, thì con suy ra rằng là không có tôi, trên đời này không ai cảm nhận được là cái gọi là không có mà chỉ cảm nhận cái có rồi từ đó suy ra là không thôi.Để cảm nhận trực tiếp về Vô ngã, con cần phải cảm nhận là tất cả chỉ là Biết. Khi con cảm nhận tất cả chỉ là Biết thì tự con thấy chả có cái Tôi nào hết. Chứng ngộ vô ngã xảy ra ở đây, ở cái Biết này này, chứ không nằm trong suy luận. Cái chứng ngộ Vô ngã ấy đơn giản đến từ việc là con cảm nhận tất cả là Biết, cảm nhận như vậy tự con thấy chẳng có Tôi nào ở đây cả.(Trích từ buổi nói chuyện “Phân biệt giữa tốt nghiệp và chưa tốt nghiệp”, Hà Nội, 9/2021)https://www.facebook.com/zangthalpa
7/8/20222 minutes, 59 seconds
Episode Artwork

Thành Sở Tác Trí, Biết luôn thành tựu mọi thứ

THÀNH SỞ TÁC TRÍ - BIẾT LUÔN THÀNH TỰU MỌI THỨMột học trò hỏi:Thưa thầy, lúc tuổi trẻ con đã lao đi tìm những thành tựu trong đời - tình yêu, tiền bạc, địa vị - nhưng luôn gặp những ngang trái và thất bại. Từ khi gặp Thầy, con được nghe Thầy nói đến một loại trí tuệ kỳ diệu là Thành Sở Tác Trí, có một vị Phật là Bất Không Thành Tựu, nghĩa là "không có gì không thành tựu."Con quan sát trong đời thì thấy điều này rất khó tin, trái với bản chất bất toại nguyện của cuộc đời. Thế tại sao trên đời lại có phẩm tính kì diệu là 'Không gì không thành tựu' được?Trong Suốt trả lời:Định nghĩa của các con thông thường về thành tựu là gì? Cái không có mà biến thành có, thì gọi là thành tựu. Đang không giác ngộ, biến thành giác ngộ, thì gọi là thành tựu. Đang không có tiền, biến thành có tiền thì gọi là thành tựu. Đang không có người yêu mà biến thành có người yêu thì gọi là thành tựu.Nếu theo định nghĩa thành tựu của thế gian đó, giữa không và có, thì làm sao có thứ gì ‘không có gì không thành tựu được?’ Với một cái tôi hai chân hai tay tách rời với thế giới này, thì không thể có khái niệm ‘không gì là không thành tựu’ , bởi vì đời người ta đầy những thứ người ta không đạt được. Ngay cả cuộc đời của Phật, đầy người Phật cũng không dạy được, còn có học trò bỏ đi rồi nói xấu chia rẽ, tăng đoàn thì tách làm đôi, mãi không hàn gắn lại được. Vậy, có đầy thứ Phật không thành tựu.Hãy hỏi lại: thành tựu xảy ra với ai?Với một cái ‘tôi’, thì sẽ không bao giờ có một thứ ‘không có gì là không thành tựu’. Đã là cái tôi, thì nó phải tách rời khỏi những thứ khác. Nó sẽ luôn thiếu những thứ không phải là nó, hay tách rời với nó. Thậm chí con có người yêu, chưa chắc con cũng cảm thấy là thành tựu, vì hai cái tôi đấy vẫn thiếu thốn với nhau, tách rời với nhau, kể cả khi ngồi trước mặt nhau.Muốn hiểu ‘không gì là không thể thành tựu được’ thì phải xem người thành tựu là ai? Cái mà thành tựu là cái gì?Người thành tựu mọi thứ đấy không phải là ‘tôi’. Mà là Biết. Cái Biết mới là cái thật sự ‘không có gì mà không thành tựu được’. Vì hai lý do:Thứ nhất, cái gì cũng được chứa trong Biết. Biết chứa toàn bộ vũ trụ này. Nó chứa tất cả mọi thành công từ xưa đến nay và tất cả thất bại từ xưa đến nay, chứa tất cả vàng bạc châu báu của thế giới này và tất cả mọi thứ bẩn thỉu của thế giới này. Không có gì mà nó không sở hữu cả. Vì thế nó là đại thành tựu. Cái gì có thể nghĩ được, có thể làm được thì cái đó là Biết nghĩ và làm. Nên tất cả thành tựu của mọi thánh nhân hay ác nhân từ xưa đến nay đều là thành tựu của Biết.Thứ hai, những thứ mà gọi là không thành tựu của thế gian thì cũng gọi là thành tựu của Biết. Bởi vì Biết biểu diễn được ra cái đấy, nên nó chính là thành tựu của Biết.Ví dụ, ở góc độ cái tôi, thành công là thành tựu, thất bại là không thành tựu. Nhưng ở góc độ của Biết, thì cả thành công lẫn thất bại đều là thành tựu của Biết. Biết biểu diễn ra cảnh rực rỡ như vậy, cho nên có phải ‘thành công’ hay ‘thất bại’ đó đều là thành tựu của Biết không?Đối với cái tôi, khi yêu người yêu mà phải đáp trả thì mới là thành tựu. Thắm thiết là thành tựu, nhưng giận dỗi là không thành tựu. Nhưng đối với Biết, hai người thắm thiết với nhau cũng là thành tựu, mà hai người giận dỗi nhau cũng là thành tựu.Tất cả những thứ mà gọi là ‘thành công’ hay ‘thất bại’, đối với Biết đều là thành tựu. Cả yêu đương cũng là thành tựu, mà giận dỗi cũng là thành tựu. Không thành tựu cũng là thành tựu! Cái gì biểu diễn ra được thì chính là thành tựu của Biết, chứ không phải theo quan điểm thế gian là chỉ cái tốt, cái hay, từ cái không thành cái có mới gọi là thành tựu.Cho nên, cái gì cũng là thành tựu của Biết. Khi con nghĩ được như vậy, lập tức con thành tựu ngay! Còn ngồi đây, người yêu con không ở đây, con vẫn thấy đây là thành tựu. Thành tựu được cái việc người yêu không ở đây!Thầy cảm thấy mình thành tựu mọi thứ, có làm gì thì cũng chỉ là chơi cho vui thôi, bởi mình có làm gì thì vẫn là thành tự
7/1/20227 minutes, 56 seconds
Episode Artwork

Hãy cảm nhận sự sống động của cái đang là

HÃY CẢM NHẬN SỰ SỐNG ĐỘNG CỦA CÁI ĐANG LÀMỗi lần con thấy, nghe một cái gì đó, hãy nhớ rằng đây chỉ là một sự trang hoàng của Biết và cảm nhận Biết, cái Biết trong suốt đang ở đây.Có thể nói rằng toàn bộ đời tu hành cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Sau khi con đã có sự xác quyết vững chắc rằng tất cả là Biết thì đời tu hành của con chỉ là sự cảm nhận này, cho đến khi nào nó biến thành một sự tự tin sâu thẳm, cho đến khi nào nó không cần phải nghĩ hay không nghĩ nữa, cho đến khi nào nó trở thành một sự hiện diện con chỉ cần cảm nhận, cảm nhận không gian bao la của Biết và sự trang hoàng bên trong nó mà thôi.Ngày hôm nay khác biệt với những ngày trước ở chỗ con nhìn mọi thứ như sự trang hoàng, tô điểm, trang trí và không cần từ chối bất cứ cái gì nữa.Thế nào là nhìn mọi thứ như sự trang hoàng?Đấy là việc con cảm nhận sự sống động của cái đang là. Hãy cảm nhận! Hãy chỉ biết! Nói cách khác, hãy chỉ biết hoặc hãy cảm nhận sự sống động của cái đang là. Hai từ, hai cách nói nhưng đều nói về một thứ, một hoạt động, hãy Biết.Khi con biết thì sự sống động của cái đang là sẽ hiện ra, nên gọi là hãy cảm nhận sự sống động của cái đang là cũng được mà gọi là hãy chỉ biết cũng được. Hãy cảm nhận sự sống động của cái đang là và nhận ra không gian của Biết đang ở đây; hoặc hãy chỉ biết và nhận ra không gian của Biết đang ở đây là một.Mỗi lần cảm nhận không gian của Biết, con đang tiến dần lên một chút với sự xác tín 100% vào sự thật.Cái thay đổi không phải là sự thật. Cái thay đổi là sự xác tín, niềm tin vào sự thật. Còn sự thật hay là cái không gian của Biết này nó không bao giờ thay đổi. Con có tu hay không có tu, là Phật hay là một chúng sinh vô minh thì không gian của Biết cũng chẳng thay đổi gì. Sự thay đổi có chăng nằm ở sự xác quyết mà thôi. Càng cảm nhận nhiều sự xác quyết càng tự nhiên tăng trưởng. Nếu con chỉ lý luận và đọc sách, sự xác quyết sẽ có điểm giới hạn, nó sẽ không có điểm tăng trưởng được nữa. Nhưng nếu con có thể hiểu đúng và sau đó là cảm nhận thì theo thời gian sự xác tín sẽ dần dần tăng trưởng. Vì thế sự cảm nhận là vô cùng cần thiết. Đây là một cơ hội, đây là một phương pháp.Nếu con nhớ được điều đấy thì con sẽ cảm nhận được không gian của Biết ở đây và bây giờ. Nếu gặp khó khăn, con hãy nhắm mắt lại và cảm nhận không gian của Biết, sau đó từ từ mở mắt ra và thấy không gian của Biết vẫn đang ở đây.Nếu không gặp khó khăn gì thì con hãy nhìn thẳng vào sự sống động và nhận ra rằng: sự sống động của cái đang là chính là trang hoàng của Biết.Bằng cách như vậy con sẽ tiến bộ trên con đường này mà không cần phải từ chối một hoàn cảnh nào, hoặc không cần phải tìm đến một hoàn cảnh đặc biệt nào. Con có thể giác ngộ khi đang làm người bảo vệ, người bán hàng hoặc người quét rác, hay khi đang làm bất cứ điều gì, chỉ cần cảm nhận mà thôi.Trích bài : Dẫn Thiền bãi biển Sầm Sơn, Thanh Hóa 1/5/2022https://www.facebook.com/zangthalpa
6/20/20225 minutes, 41 seconds
Episode Artwork

Con có đang thả mồi bắt bóng không?

CON CÓ ĐANG THẢ MỒI BẮT BÓNG KHÔNG?Con phải đến một quyết định là không có gì sai trong thế giới này cả. Thế giới khi con ngồi đây thì không có gì sai, không có gì phải sửa cả, mà muốn sửa gì cũng không sao. Cái gì hiện ra trong không gian của Biết này đều rất ổn, và không có vấn đề gì hết cho dù đó là cái gì đi nữa.Ngồi đây tự nhiên thấy nhớ nhà quá, có vấn đề gì không? Vì sao nhớ nhà lại không có vấn đề gì? Dù đó là gì, thì cũng không ảnh hưởng tới cái Biết này. Con bảo nó là suy nghĩ, không là suy nghĩ, bảo nó không là gì, hay có là gì cũng được, đều không ảnh hưởng gì tới thực tại thực sự đang ở đây cả.Nếu con không hiểu điều căn bản này, thì cả đời con sẽ đi tìm cách sửa, chạy đến chỗ nào đó để tìm cái gì đó, và cuối cùng không tìm thấy gì cả. Giống như là đuổi bắt một cái bóng trên mặt sông, thì không bắt được gì hết. Mọi trạng thái con ao ước, dù là bình an, hạnh phúc, an lạc, hoà tan vào không gian, hay là không cảm thấy tôi đâu hết, tất cả là gì? Là một thứ không có thật, hiện ra trên nền của một thứ có thật thật sự. Tất cả cái mà con theo đuổi, khao khát, bản chất không tồn tại. Còn cái Thật thì có cần phải theo đuổi nữa không? Các con theo đuổi thứ không tồn tại, trong khi cái Thật thì chẳng cần theo đuổi, nó ở đây rồi. Ví dụ bảo các con ra kia lấy cho thầy quả bóng thì là theo đuổi thứ không có thật. Còn cái không gian này đang ở đây rồi, không cần theo đuổi gì cả, đúng không?Nếu không hiểu điều thầy vừa mô tả, thì cả đời các con sẽ chỉ tìm cách đạt được những ảo giác mà thôi. Không bao giờ con có sự thật thật sự cả, mà con chỉ tiếp tục theo đuổi ảo giác mới thay thế ảo giác hiện tại, rồi lại theo đuổi một ảo giác mới thay ảo giác hiện tại, đúng không?Giống như trong giấc mơ đêm nay con muốn thành bậc giác ngộ, xung quanh có rất nhiều học trò, người tỏa đầy hào quang, cái gì cũng biết, đấy là một ảo giác mới thay cho ảo giác hiện tại bây giờ, có đúng không? Tối nay con thành Phật ngồi dưới gốc cây bồ đề đi nữa, thì đấy là một ảo giác mới thay cho ảo giác bây giờ.Còn cái không phải ảo giác là cái gì? Cái Biết này, nó không thay đổi gì cả, nó không phải ảo giác, nó là cái thực sự tồn tại.Nếu không hiểu sự kiện thầy mô tả thì cả đời con có ngồi bao nhiêu buổi thiền đi nữa, có đi theo bao nhiêu con đường tâm linh, gặp bao nhiêu thầy đi nữa, cuối cùng vẫn là đuổi theo ảo giác. Đấy là điều các con phải hiểu một cách sâu sắc. Điều này chiếm 80-90% tu hành, nhà Phật gọi là chánh kiến, hay có thể gọi là một cái hiểu sâu sắc.Nếu con chưa đến điểm xác quyết đấy, thì mọi thực hành tâm linh của con đều không đến kết quả nào hết. Con có thể có 500 kiếp tu hành thì cũng chẳng đến đâu cả. Giống như con có 500 giấc mơ, trong đó giấc mơ nào con cũng là bậc giác ngộ ấy. Kết quả con vẫn là người đang mơ, đang không biết cái gì là thật cả.Điều này không bao giờ mất giá trị cả, và là điều con cần nhớ.Trích bài Thiền chỉ Biết 30.04.2022https://www.facebook.com/zangthalpa
6/16/20226 minutes, 9 seconds
Episode Artwork

Từ bi và trí tuệ không thể tách rời nhau

TỪ BI VÀ TRÍ TUỆ KHÔNG THỂ TÁCH RỜI NHAUMột bạn nữ chia sẻ trong buổi ăn chay sáng ngày mùng một tháng tư sau khi phóng sinh...Khi lắng nghe người phụ nữ sáng nay kể về cuộc đời mìnhNước mắt tôi lăn dài bên trongVì những nỗi ấm ức chị đã phải trải quaVì cả sự ghét bỏ chị còn đang giữ chặtMỗi lần nghĩ đến những đau khổ mà người khác đã trải quaVà những tủi hờn, giận dữ họ còn giấu kín trong lòngNước mắt tôi lăn dài trên máHết lần này sang lần khácCó người nói "Không cần yêu thương, vì đâu có ai để yêu thươngYêu thương người khác chỉ là bản ngã!"Nhưng cho dù trong thật tính, không có tôi và người khácNhưng nếu thực sự hiểu và nhận ra sự thậtThì ở đâu có nỗi khổ,Ở đó lòng từ bi sẽ xuất hiện một cách tự nhiênNếu bạn có thể khóc vì nỗi khổ của mìnhHãy tiếp tục rơi lệ đừng ngăn chúng lạiBạn biết không, có thể phần nào đó bên trong bạn cũng đang kêu gào thảm thiết,Vì bị coi thường, hiểu lầm, hay oán trách khi người khác làm điều không phải với mìnhVà phần đó của bạn cũng cần nhận được tình thươngNếu bạn có thể khóc vì nỗi khổ của ngườiHãy tiếp tục rơi lệ đừng ngăn chúng lạiVà cầu nguyện "Mong con đạt thật nhanh giác ngộ,Để có đủ trí tuệ và phương tiện thiện lànhSớm giải trừ mọi đau khổ của chúng sinh,Mà con vẫn đang ngày ngày chứng kiến"Nếu có thể vừa thương vừa hiểuRằng từ bi và trí tuệ không bao giờ có thể tách rời nhauHãy cùng tôi đi trên con đường kỳ diệu nhiệm màuĐưa bạn và mọi ngườiTrở về với ngôi nhà thực sự của tình thương và ánh sáng...Yêu quý bạnTrongsuot18/5/2015
6/13/20224 minutes, 11 seconds
Episode Artwork

Con là Biết đang nhìn vào ảo ảnh bên trong mình

CON LÀ BIẾT ĐANG NHÌN VÀO ẢO ẢNH BÊN TRONG MÌNHTrên đồi Ba Vì, sau một buổi thiền cảm nhận không gian của Biết, một học trò tò mò hỏi Trong Suốt:Khi con thiền cảm nhận không gian của Biết, con cảm thấy rất đầy đủ, hạnh phúc, cảnh rất đẹp, không vấn đề gì cả, nhưng sau buổi thiền lại quay trở lại với cảm giác bình thường. Ngày xưa con tò mò về thầy: ‘Tại sao đời sống của mình khổ thế này, mà sao trông thầy lúc nào cũng có vẻ tự tại, thong dong?' Nên con tự hỏi, trạng thái con thấy lúc thiền đó có phải là trạng thái sống của thầy không?Trong Suốt trả lời: Thầy chỉ khác các con ở chỗ là thầy không quay lại nữa. Còn các con sau khi thiền xong lại quay lại là cái người ngồi trên cái ghế và ngày mai phải giải quyết bao nhiêu chuyện. Tại sao các con lại quay lại? Tại vì suy nghĩ bắn ra ‘tôi là người này’, và các con đồng ý với nó.Còn thầy thì cứ rộng mở thế này thôi, đúng theo nghĩa đen của câu ‘Không gian của Biết đang nhìn những ảo ảnh bên trong mình’. Miêu tả giống nhất kinh nghiệm sống của thầy là một người đang ngắm giấc mơ của chính mình. Nhưng ‘thầy’ không phải là người này, mà ‘người này’ cũng chính là một phần của giấc mơ. Nhân vật ‘thầy’ cũng chỉ là một trong những ảo ảnh trong không gian của Biết.Các con cũng thế thôi. Nhưng khi các con quên thì, tự nhiên, từ không gian biến thành ‘người này’, hai chân hai tay, không thoát ra nổi, nhốt chặt vào trong cái ảo giác này.Đó là tại sao phải cần môn ‘vô ngã’ và ‘không có thật’, không có 'tôi' và không có 'thế giới', để phá cái ảo giác đó. Bản chất các con vốn là cái không gian này rồi, tự thế, không cần phải luyện gì cả. Nhưng bỗng nhiên lại tưởng tượng ra rằng có hai thứ trên đời này, nhà Phật gọi thứ nhất là có 'tự ngã’ và thứ hai là có 'tự tính’, hay nói cách khác là có ‘tôi’ và có ‘vật’. Tự nhiên tưởng tượng rằng trong không gian đang bao la, đẹp đẽ, sáng rực này, có hai thứ là ‘tôi’ và ‘vật’, thế giới bị chia thành 2 nửa: 'chủ thể' và 'đối tượng', có 'người nhận biết' và 'những cái được nhận biết'. Con bảo rằng không gian này không thể chỉ bình yên và rực rỡ thế này thôi, mà phải có ‘tôi’ và ‘vật’.Sau khi tưởng tượng ra ‘tôi’ và ‘vật’ rồi thì bắt đầu nhận mình là phần ‘tôi’ và tách rời khỏi phần 'vật'. Thế là tất cả đời sống của luân hồi bắt đầu sinh ra.Tu hành là các con quay trở lại trạng thái lúc đầu, trạng thái nguyên thủy này. Trạng thái nguyên thủy là trạng thái không bị lừa rằng có ‘tôi’ và ‘vật’ nữa, chỉ thấy không gian của Biết, sáng rực rỡ này thôi. Thế giới của thầy sáng hơn các con rất nhiều, không phải là ánh sáng vật lý, mà là ánh sáng của sự biết, mọi thứ hiện ra rõ ràng.Khi thực hành trở về trạng thái nguyên thủy, các con phải đi qua ba việc:Một là các con phải gặp người thầy nói các con Sự thật này. Nếu không ai nói với con điều này thì chẳng bao giờ con có thể hiểu thế giới thực ra là thế nào. Đó là định mệnh quyết định.Hai là bên trong các con phải có lòng tin, bởi Sự thật tuyệt đối thầy nói đến là rất khó tin.Thứ ba là các con phải đầu hàng. Đây là điều quan trọng, là thành phần không thiếu được của con đường, mà các con phải tự làm. Con phải đồng ý rằng tất cả là Biết làm, rằng các sự kiện trong cuộc đời là không thể thay đổi được. Các con phải chấp nhận điều đó, để mà đầu hàng. Còn nếu các con không đầu hàng, vẫn sống như một cái 'tôi' khống chế mọi việc, thì đến lúc chết các con vẫn chết như một cái ‘tôi’.Cái 'tôi', niềm tin “tôi là người này, thân thể này, tách rời khỏi thế giới” là cản trở lớn nhất để các con nhớ ra mình thực sự là không gian ngập tràn nhận biết này, chứ ai ở đây cũng là không gian nhận biết đó.Có thể cái ảo ảnh “tôi tách rời khỏi thế giới” vẫn đang còn, nhưng với sự thực hành đúng, nó sẽ mờ dần đi theo thời gian, một ngày nào đó nó sẽ biến mất. Nhưng khi nó đang còn, thì các con sẽ chịu những thống khổ của cái 'tôi' này. Ảo giác tách rời rất khổ: các con ở đây ai cũng cảm giác phải tách khỏi một cái gì đấy. Tách rời dẫn đến thiếu thốn, k
6/9/20227 minutes, 10 seconds
Episode Artwork

Bầu trời không thiền định

BẦU TRỜI KHÔNG THIỀN ĐỊNHKhông thiền định, hay còn gọi là sự làm quen với trạng thái tự nhiên, không phải là một dạng thiền thông thường. Trạng thái không thiền định này không phải về đối tượng hay chủ thể của kinh nghiệm, mà là về bản tính tự nhiên của kinh nghiệm. Khác với tất cả mọi phương pháp thiền theo từng bước, ngay từ đầu, không thiền định là một trạng thái vượt ra khỏi nhị nguyên.  Đó là một loại thiền trong bản tính của tâm, không liên quan gì đến tâm trí. Đó là lý do tại sao trạng thái này được gọi là thiền định không cố gắng, bởi vì sự cố gắng thì luôn trong tâm trí.Trong trạng thái không thiền định, hành giả giống như bầu trời nhận biết, bất kỳ điều gì xảy ra trong đó đều chính là bầu trời và có cùng bản tính trống rỗng và nhận biết của bầu trời. Vì thế không có thiền giả, và không có đối tượng gì để thiền.Không giống như các loại thiền khác, đối tượng và chủ thể của kinh nghiệm, người nắm bắt và cái được nắm bắt không cần phải được tiêu diệt hay thay đổi, mà để yên như chúng vốn là, không hề có sự cố gắng điều chỉnh chúng bằng bất cứ cách nào. Nhưng chúng luôn được thấy là trống rỗng, bản chất trống rỗng và sáng tỏ của chúng được tự nhiên hiển lộ. Đó là lý do vì sao không thiền định còn được gọi là "sự bất nhị ngay giữa sự phân biệt nhị nguyên". Sự không thiền định có một đặc điểm, đó là tất cả những gì xảy ra đều là thiền. Giống như những hình ảnh phản chiếu trong mặt gương không thể nào thay đổi mặt gương, và chúng cũng chính là mặt gương. Trong trạng thái không thiền định, mọi hoạt động như đi lại, nói chuyện, hay thậm chí ngay cả những suy nghĩ lan man và cảm xúc giận dữ cũng không cần phải được tiêu diệt. Chúng được để yên như vốn là, không có bất kỳ nhu cầu gì phải thay đổi chúng để đạt tới một trạng thái thiền tốt hơn.Vậy làm sao biết được là bạn đang ở trong trạng thái không thiền định?Bằng phương cách mà các suy nghĩ xuất hiện.Bạn có thể đã nghe những câu như, "Hãy nhìn thẳng vào suy nghĩ và nhận ra bản chất của suy nghĩ", hay là "Hãy quán sát khoảng trống giữa hai suy nghĩ."  Nhưng tất cả những thứ đó đều không phải là sự không thiền định mà chúng ta đang nói tới. Tất cả những cách đó đều vẫn ở trong tâm trí. Trong sự không thiền định, từ "nhìn" hay "quán sát" trở nên vô nghĩa. Không có gì để nhìn và không có cả sự nhìn. Giống như là bầu trời thì không có nhu cầu phải nhìn vào chính nó.Kể cả khi suy nghĩ xuất hiện thì cũng không có cảm giác đang suy nghĩ. Trong sự không thiền định, suy nghĩ không được kinh nghiệm như một suy nghĩ theo cách thông thường. Suy nghĩ được kinh nghiệm như một thứ không sinh khởi, trống rỗng, trong suốt, sáng tỏ, và không thể tách rời với không gian mà nó xuất hiện, giống như những con sóng và đại dương. Từ góc độ của đại dương, sóng chính là đại dương, sóng không bao giờ thực sự được sinh ra, và cho dù có các con sóng hay không, đại dương vẫn luôn là đại dương. Tương tự như vậy, khi không có suy nghĩ nào hay khi có ào ào vô số suy nghĩ, trong cả hai trường hợp, bầu trời không thiền định vẫn luôn như vậy.Vậy thì, làm thế nào để trở thành bầu trời không thiền định?Bạn không thể làm bất cứ điều gì để trở thành bầu trời không thiền định. Chỉ cần biết rằng bạn đã luôn là nó và để nó tự nhiên hiển lộ.Khi tự hiểu rằng cái "tôi" và "thế giới" chỉ là ảo ảnh, thì "bạn" sẽ biến mất. Cái thực sự là bạn, bản chất tự nhiên của mọi hiện tượng sẽ tự hiện ra. Bạn đã chính là và sẽ mãi là Như Như. Một khi trí tuệ đó đã được xác quyết, bạn sẽ có một sự tự tin không lay chuyển rằng sự giác ngộ đã luôn sẵn có ở đây. Với sự tự tin đó, chỉ cần nghỉ ngơi, buông bỏ mọi mục tiêu, LÀ chính bạn, và để sự giác ngộ tự nhiên hiển lộ. Hẹn gặp bạn ở đó, bạn yêu quý của Trong Suốt.https://www.facebook.com/zangthalpa
6/6/20228 minutes, 19 seconds
Episode Artwork

Cuộc sống hằng ngày của con bây giờ chính là Đại Giác Ngộ

CUỘC SỐNG HÀNG NGÀY CỦA CON BÂY GIỜ CHÍNH LÀ ĐẠI GIÁC NGỘMột học trò hỏi:- Con nghĩ giác ngộ là khi một người nhận ra người đó luôn là Biết và không còn quên sự thật đó nữa. Nhưng con cũng học là 'nhận ra' hay 'lúc nào cũng nhớ' chỉ là nội dung của Biết, hiện ra và biến mất trong không gian của Biết, trong khi Biết thực sự - giác ngộ thực sự luôn ở đây. Cho nên con không thể hợp lý hóa được giác ngộ, nó có vẻ vô lý với con. Làm thế nào để giải thích 'thời điểm' một người chuyển hóa từ vô minh thành giác ngộ?Trong Suốt:- Thứ nhất con đang nói ở góc độ của cái 'tôi', 'tôi là thân tâm này'. Góc độ của tôi là góc độ tin vào suy nghĩ.Khi con tin 'tôi tu', 'tôi chứng', con đang tin vào nội dung suy nghĩ. Nhưng thực ra, cái đấy chỉ có trong suy nghĩ thôi. Con nhìn mà xem: 'tôi' nằm ở đâu trước mặt? Tu hành nằm đâu? Không thấy nhưng mà vẫn có cái 'tôi tu hành'.Suy nghĩ phải hợp lý hóa mô hình giác ngộ, phải hợp lý hóa thế giới này. Nó phải cho giác ngộ vào một mô hình nào đó mà nó có thể nắm bắt được, phân tích được, hiểu được.Những bậc giác ngộ là phiên bản 'hợp lý hóa' của suy nghĩ. Suy nghĩ tin rằng có thời gian, tin rằng có tôi thế nên có một mô hình giác ngộ như con đang tin là Đức Phật: đầu tiên là vô minh, sau đó ngồi thiền dưới cây bồ đề, sau đó giác ngộ và không bao giờ quên nữa. Nhưng con nhìn thử vào cái đấy xem có phải chỉ là nội dung của suy nghĩ không? Khi con ngồi đây, con có nhìn thấy Đức Phật không? Có số điện thoại không? Thế tại sao con lại tin có Đức Phật sinh năm bao nhiêu, giác ngộ năm bao nhiêu? Đấy có phải là toàn nói về nội dung suy nghĩ không?Như vậy, 'sự tu hành' và 'sự giác ngộ' có thật không, hay chỉ là nội dung suy nghĩ? Muốn có 'tu hành' thì phải có suy nghĩ, nhưng con nhìn xung quanh đây thì làm gì có 'tu hành', làm gì có 'giác ngộ'.Khi con đã tin vào một mô hình rằng có 'tôi', có 'tu hành', có 'giác ngộ' thì con cần một sự hợp lý, bởi suy nghĩ hợp lý hóa: tôi sinh ra, tôi vô minh, tôi trưởng thành, tôi hiểu ra, tôi giác ngộ, tôi không quên nữa. Mô hình đó nằm trong suy nghĩ.Nhưng trong thực tế, không thể có ai đi tu, không thể có ai giác ngộ, không thể có sự nhớ, sự quên. Trong kinh Kim Cương, Đức Phật còn giảng không có người giác ngộ. Không có 'người', không có 'sự giác ngộ' mà lâu nay con tưởng. Cái đấy chỉ là mô hình suy nghĩ để hợp lý hóa thôi.Cho nên , 'tôi tu', 'tôi vô minh', 'tôi giác ngộ' đều không có thật, chỉ là tưởng tượng. Con đang tưởng tượng, mà con còn muốn nó hợp lý. Khó quá!- Thứ hai: “Đã là tưởng tượng, sao cần phải hợp lý?”Ví dụ, hãy thử tưởng tượng con đi bộ một bước từ hôm nay về ngày hôm qua. Tưởng tượng xong rồi, làm thế nào con có thể hợp lý hóa nó?Thậm chí, nếu tưởng tượng thêm: ‘Nếu về ngày hôm qua thay đổi con, thì có con ngày hôm nay không?’ Hợp lý hóa thế nào bây giờ? Con có thể tưởng tượng một cánh cửa thời gian nào đó. Nhưng nếu: ‘Liệu quay ngược thời gian giết người trong quá khứ đi, thì còn có người để dùng cánh cửa thời gian nữa không?” Hại não chưa?Bởi vậy, con tưởng tượng một người giác ngộ thì dễ. Nhưng con tưởng tượng tiến trình giác ngộ thì rất khó. Mâu thuẫn của con rất dễ lý giải: tưởng tượng ra thì dễ, hợp lý hóa nó thì khó!Con có thể hợp lý bằng đọc hết sách vở nhà Phật: tu hành ba a tăng tì kiếp thế nào, đoạn trừ từng phần vô minh thế nào. Nhưng nếu con nhận ra: đấy chỉ là tưởng tượng thì xong luôn. Nó không cần hợp lý! Đã tưởng tượng, sao cần phải hợp lý?...(Trích bài nói chuyện "Biết bồng bềnh hay Biết bận bịu, Hà Nội, ngày 16/10/2021)
5/11/202215 minutes, 49 seconds
Episode Artwork

Ví sao mọi thứ luôn hoàn hảo?

VÌ SAO MỌI THỨ LUÔN HOÀN HẢO?Mọi thứ luôn hoàn hảo vì nó là biểu diễn của Biết, là cảnh hiện ra trong Biết và tan vào Biết. Nó không có thật và con cũng không phải là người chịu đựng những điều đấy. Con là Biết đang xem cảnh đấy. Mọi thứ là sáng tạo vô cùng của Biết và không có thật nên nó hoàn hảo. Còn nếu nó là thật thì nó không hoàn hảo vì nó sẽ ích lợi cho cái này và hại cho cái kia.Cảm giác hoàn hảo chỉ đến khi con nhớ mình là ai và cảnh này là cảnh gì mà thôi. Nếu con không quên điều này thì con còn sợ điều gì nữa? Có gặp chuyện gì thì cũng chỉ là ảo ảnh hiện ra trong Biết thì có gì mà sợ. Gặp chuyện gì thì cũng là Biết biểu diễn ra ảo ảnh thế thôi và con cũng không phải người ở đấy để mà sợ.Con là cái Biết bao trùm khắp. Con chứa tất cả cảnh bên trong con. Tại sao con xem phim và thấy hoàn hảo? Vì dù bộ phim có cảnh gì hiện ra thì con cũng không bị sao cả. Nếu con là nhân vật trong phim thì làm sao hoàn hảo được. Như vậy, câu "mọi thứ luôn hoàn hảo" sẽ nhắc con đến điểm này, con là Biết và mọi thứ là cảnh hiện ra trong con. Con không phải là người này, không nhận ra điều đó thì con không thấy hoàn hảo được.(Trích: "Bí kíp mọi thứ luôn hoàn hảo", Đà Nẵng 27.12.2021)
5/9/20223 minutes, 36 seconds
Episode Artwork

Làm thế nào để được giải phóng thật sự?

LÀM THẾ NÀO ĐỂ ĐƯỢC GIẢI PHÓNG THẬT SỰ?Khổ có trong âm thanh không?Khổ có trong hình ảnh không?Khổ có trong xúc chạm không?Khi đi tìm con sẽ thấy khổ chỉ trong suy nghĩ thôi.Nói như thế không phải là diệt suy nghĩ để hết khổ mà chỉ cần hiểu Sự thật. Càng hiểu Sự thật thì con thấy không cần phải diệt gì hết. Diệt khổ một cách thông thường thì không thể hết khổ được. Con đường này là con đường tự do với khổ, ở ngoài đau khổ. Sư phụ không dạy để các con thay đổi thực tại và chính các con. Con đường thoát khổ của con không phải sửa để hết khổ, hết vô minh, hết buồn v.v.. Không cần. Nhưng con cần nhận ra con là cái gì. Hoặc thực tại là cái gì?Thực tại hóa ra chỉ là Biết thôi. Khi nhận ra cái đấy rồi thì con tự nhiên thư giãn với mọi thứ. Mọi thứ tự nhiên được giải phóng không còn vấn đề gì nữa. Thực tại lâu nay có tính trói buộc thì giờ có tính giải phóng do hiểu Sự thật. Con chẳng thay đổi gì cả, chẳng thông minh hơn, nghiêm túc hơn, lịch sự hơn v.v.. Nhưng cuộc sống cũ của con vốn không có tính giải phóng thì giờ tự có tính giải phóng. Giống như trong mơ khi con nhận ra đây là giấc mơ thì giấc mơ vẫn thế nhưng tự nó thành giải phóng. Khi đấy con thấy thế giới đã tự giải phóng và hoàn hảo sẵn rồi không cần phải làm gì thêm để giải phóng nó cả.(Trích từ buổi nói chuyện "Cảm giác rất thật nhưng cái nó nói thì không thật", Sài Gòn 01/01/2022)https://www.facebook.com/zangthalpa
4/29/20223 minutes, 42 seconds
Episode Artwork

Mở rộng tầm mắt & cảm nhận tình yêu

MỞ RỘNG TẦM MẮT VÀ CẢM NHẬN TÌNH YÊUKhi con mở rộng mắt thì tâm con tự mở ra. Ngày xưa tâm con rất là hẹp, chỉ chứa được vài vật thôi. Mắt là cửa sổ tâm hồn, mắt con quyết định là tâm con mở hay là đóng. Hãy cứ mở rộng tầm mắt đi, con sẽ thấy tâm con mở ra. Con sẽ hiểu thế nào là sống như một tấm gương.Tâm con bắt đầu cảm nhận được nhiều thứ tinh tế hơn rất nhiều. Mở rộng tầm mắt, nhưng mà lại cảm nhận được nỗi buồn. Giống như con ở đây, mà con mở rộng tầm mắt, con sẽ thấy mặt bạn nào đó buồn, đúng không? Như vậy tâm con cảm nhận được nỗi buồn, mà trước đây nếu con tập trung mắt thì không thể thấy nổi luôn. Nỗi buồn cũng có mà ước mơ cũng có. Thế giới con trở nên vô cùng rực rỡ và phong phú. Con cảm nhận được cả cuộc sống luôn, chứ không phải chỉ có một chuyện. Cái quang phổ rộng lớn của cuộc sống, có yêu có buồn, có giận có vui, có thù hằn, có biết ơn, vv.. Trái tim con bắt đầu rung động vì cảm nhận được tình yêu. Rất nhiều loại tình yêu khác nhau. Thậm chí con chim mẹ mớm cho con chim con cũng là tình yêu mà. Thậm chí là con ong bay quanh một bông hoa, tình yêu không? Thế giới này nó không tách rời nhau như trước đây mình tưởng, mà hòa nhập vào nhau, gắn bó chặt chẽ với nhau, là một với nhau. Khi con mở rộng mắt ra, thì con và thế giới bắt đầu không tách ra nữa. Người kia và tôi không tách như mình tưởng. Cái đau khổ, vấn đề người kia ấy, nó giống như của tôi. Cái gì làm con phân biệt mình với người khác? Cái đầu tiên là cái hình. Đây là chân tay tôi. Khi con mở rộng tầm mắt rồi, con thấy mọi thứ một thể, một mặt gương thống nhất, không tách ra. Tự nhiên tình thương nổi lên. Cái đau đớn của người kia tự nhiên rất gần gũi với mình, nó không xa cách mình nữa. Cái nỗi lòng của người kia trở nên gần gũi, chứ không xa tít ở kia nữa. Tình yêu đấy. Tình yêu trong này là tình thương. Con cảm thấy cuộc sống, con cảm thấy tình thương. (Trích từ đoạn bình bài hát “Oh My love” của John Lennon, trong bài giảng “5 bước tri huyễn chi tiết”, 22.09.2019, Ba Vì)https://www.facebook.com/zangthalpa
4/27/20224 minutes, 28 seconds
Episode Artwork

Ra khỏi dòng đau khổ vì thấy mọi thứ xảy ra không phải do con quyết định

RA KHỎI DÒNG ĐAU KHỔ VÌ THẤY MỌI THỨ XẢY RA KHÔNG PHẢI DO CON QUYẾT ĐỊNHẢo giác lớn nhất của các con là nghĩ rằng do hành động của con mà việc đó được giải quyết. Nhưng những chuyện mà các con đang lo đó không phải được giải quyết bằng hành động của các con, mà tất cả là do Biết biểu diễn.Khi nào con tin được điều đấy thì con mới bắt đầu mở cánh cửa để đi ra khỏi dòng đau khổ, lo lắng và sợ hãi. Trước khi thấm điều này thì con chỉ đi vào. Con làm a, làm b để giải quyết được vấn đề đấy. Làm xong rồi thì sẽ có những chuyện mới sinh ra để con lại lo lắng và sợ hãi. Con làm trong trạng thái lo lắng về kết quả xảy ra không theo ý mình.Vì vậy, các con cần nhắc để niềm tin mới, cách nghĩ mới len lỏi vào đời sống thường ngày của mình. Khi nào nó chưa thành phản xạ thì nó chưa xong. Phản xạ nghĩa là khi con cố đạt một cái gì đấy thì ngay lập tức con hiểu: "Ừ! Cứ cố đi, không sao. Nhưng được hay không là do Biết biểu diễn". Tại sao cố cũng không vấn đề gì? Tại vì cố cũng là do Biết làm, con không quyết định được việc mình cố hay không cố. Bên ngoài con vẫn hành động nhưng bên trong con rộng mở cho mọi loại kết quả xảy ra. Mình vẫn đi làm cuộc sống kiếm tiền nhưng mình rộng mở cho mọi kết quả. Ví dụ, kết quả gì? Kết quả đầu tiên là không ra tiền, kết quả thứ hai là rất nhiều tiền.Đây là cánh cửa ra, chỉ cần một điều này là đủ để con có thể giải quyết mọi vấn đề trên cuộc đời này. Trước khi mình nói đến những cái cao cấp hơn như con là Biết thì nó phải được xây dựng trên nền móng con không phải là cái người này, con không thể quyết định gì được hết mà tất cả là do Biết biểu diễn. Cái xác quyết ấy sẽ giải quyết nỗi khổ cho con và giúp con nhận ra mình là ai. Khi con xác quyết được rồi thì thực chất con chẳng cần lo gì nữa. Tại vì đã có một thứ lo cho con rồi. Cái đó to hơn con nhiều, giỏi hơn con nhiều, quyền lực bao la hơn con nhiều. Giống như chúng ta đi tàu hỏa ấy, con không cần vác hành lý trên vai nữa vì tàu đã chở cho con rồi, Biết lo cho con hết.(Trích từ buổi nói chuyện "Hãy nhắc cho đến khi thành phản xạ", Hà Nội 18.03.2022)https://www.facebook.com/zangthalpa
4/21/20225 minutes, 15 seconds
Episode Artwork

Vẽ tranh trên mặt nước

VẼ TRANH TRÊN MẶT NƯỚCMọi thứ biến mất ngay khi chúng vừa hiện ra, giống như vẽ một bức tranh trên mặt nước.Dù đó là âm thanh, hình ảnh, suy nghĩ, cảm giác… ngay khi đang hiện ra chúng cũng đã đang biến mất, không gì có thể trụ lại dù chỉ trong một khoảnh khắc.Mọi thứ đều hiện ra rồi biến mất không dấu vết. Mọi dấu vết chỉ là trong tâm trí.Mọi thứ đến và đi một cách tự nhiên, chỉ có các xu hướng của tâm trí là muốn giữ cái gì đó lại.Hiểu một điều đơn giản này, bạn sẽ giải phóng tất cả mà không cần phải làm thêm bất cứ điều gì.Thời gian cũng là một ảo giác. Chỉ cần có mặt trọn vẹn trong hiện tại, bạn sẽ kinh nghiệm trực tiếp điều này.Trong Suốt,(Hà Nội, 06 tháng Năm, 2015. Dịch bởi Minh Ngân)https://www.facebook.com/zangthalpa
4/19/20222 minutes, 27 seconds
Episode Artwork

Xác quyết trên một thứ

XÁC QUYẾT TRÊN MỘT THỨXác quyết trên một thứ là con xác quyết trên đời này chỉ có một thứ là Biết, không phải có hai thứ như có tôi và thế giới.Để dễ hiểu có thể lấy mặt gương làm ví dụ, trên mặt gương hiện ra cảnh 100 con chim đang bay, thì ở trên mặt gương chỉ có mặt gương thôi chứ không thực sự có 100 con chim đang bay ở đó. Tất cả chỉ là cảnh hiện ra trong gương, không có gì ngoài mặt gương cả.Xưa nay, con cho rằng có hàng trăm thứ trên đời này: tôi, đàn chim bay, mọi vật .v.v.. Nhưng bây giờ, khi đi vào Sự thật rồi, con cần xác quyết rằng từ xưa đến nay chỉ có cái Biết này là thật sự mà thôi. Mình không phủ nhận sự xuất hiện của các cảnh kia nhưng thật sự thì chỉ có một thứ là Biết.Các con học môn "À, hóa ra Biết đang biểu diễn cảnh..." (ví dụ cảnh một người đàn ông đang nghe sư phụ nói và gật đầu) thì nghĩa là: à, hóa ra chỉ có Biết, trên cái Biết đấy hiện ra nội dung một người đàn ông đang nghe sư phụ nói và gật đầu. Con xác quyết là: thực ra chỉ có Biết, những thứ khác như người đàn ông là nội dung được Biết biểu diễn ra, chỉ là cảnh hiện ra trong Biết mà thôi.Sau khi con đã xác quyết trên một thứ rồi, tự con sẽ thấy rằng con không phải là thân thể này nữa. Thân thể này là một cảnh, một nội dung hiện ra trong Biết. Nếu con đã xác quyết tất cả là biểu diễn của Biết, chỉ có Biết, mọi thứ đều là nội dung biểu diễn của Biết, hiện ra rồi tan biến trong Biết thì con sẽ khám phá ra bộ mặt xưa nay của con, đó chính là cái Biết này.Vì vậy, trong các bước thì xác quyết trên một thứ là bước tối quan trọng. Nếu con xác quyết được thì con tạm coi là bắt đầu sang bờ bên kia. Nếu con không xác quyết được thì con vẫn ở lại bờ bên này. Bờ bên này là bờ của nhầm lẫn. Bờ bên kia là bờ của trí tuệ.(Trích từ "Giới thiệu một lần nữa về Biết", Hà Nội, 3/10/2021)https://www.facebook.com/zangthalpa
4/8/20224 minutes, 20 seconds
Episode Artwork

Từ bi mà không cần phải tỏ ra từ bi gì cả

TỪ BI MÀ KHÔNG CẦN PHẢI TỎ RA TỪ BI GÌ CẢMột học trò hỏi:Thưa Thầy, con rất đau khổ và băn khoăn mãi một điều: tại sao con không thể 'yêu thương vô điều kiện' như mọi người hay nhắc đến? Con đã cố gắng rất nhiều lần. Dù con rất yêu chồng con, rất thương anh ấy, nhưng mỗi lần anh ấy làm con trái ý thì con cứ hậm hực, ngầm trách. Con rất dằn vặt vì chính cái cảm xúc 'yêu thương rất có điều kiện' như thế đã đeo đẳng con suốt bao năm nay dù đã có 2 con với nhau. Xin Thầy cho con lời khuyên ạ?Trong Suốt:Vì cái Biết vốn có sẵn sự từ bi, khi con nhận ra mình là ai thì từ bi sẽ tự xuất hiện trong con mà con không cần phải đi trau dồi sự từ bi bằng cách giúp hết người này sang người khác. Khi con nhận ra mình là Biết và tất cả nội dung của Biết là ở trong con, thì tự con sẽ không muốn lấy cái gì của thế giới này nữa. Mà tự con sẽ thấy đầy đủ, con sẽ sẵn sàng trao tặng những gì mình có cho thế giới.Sự từ bi sẽ tự hiện ra, chứ không cần thiết phải tìm cách trau dồi sự từ bi cho cái tôi này, rồi đi giúp hết cái tôi này đến cái tôi khác. Đấy là cách trau dồi từ bi kiểu cũ. Cách đấy có giá trị, rất giá trị là khác, vì nó làm cho người ta bớt cái tôi đi và giúp phát triển các phẩm tính khác. Tuy nhiên, nó là giá trị tương đối. Vì nền tảng là con vẫn tin mình là cái tôi này thì không thể nào tuyệt đối được.Còn khi con nhận ra mình là ai thì con sẽ có sự từ bi tuyệt đối. Từ bi mà không cần phải tỏ ra từ bi gì cả, tự mọi hành động sẽ toát ra sự từ bi.Ví dụ, khi con nhìn người khác, mà con thấy ngay đó là mình, thì không đời nào muốn hại họ cả. Thấy họ khổ tự mình thương, như tay phải với tay trái mình đau, mình thấy thương ngay lập tức. Nó đến tự nhiên, không cần phải nghĩ tới việc tôi phải thương nó, mà mình phải chữa ngay cho nó chứ! Hay ở chỗ là, con nhìn thấy mình, con cũng thương mình luôn, chứ không phải là chỉ thương những người trên thế giới này, còn mình thì mặc kệ. Vì tất cả đều bình đẳng, tay nào đau thì chữa tay đấy. Con sẽ tự biết thương chính mình như thương người khác.Nhưng ‘chính mình’ chỉ là cách nói thôi, con không phải cái ‘mình’ - cái ‘tôi’ này nữa. Nếu giả sử con là cô A đang yêu anh B, sau khi nhận ra con là ai, con sẽ thương cả cô A và anh B. Khi con thấy cô A đau khổ con sẽ tìm cách chữa cho A như thể con tìm cách chữa cho anh B một cách tự nhiên. Con không muốn làm gì gây tổn thương cho B nhưng con cũng sẽ không muốn làm gì gây tổn thương cho A.Còn sự từ bi cũ là gì? Tôi là A và tôi phải thương B. Vậy một ngày nào đó, B làm tổn thương A thì A lại phải chọn: tôi không yêu được B nữa vì tôi phải bảo vệ bản thân tôi trước. Đây cũng là lý do các con yêu nhau mà bị tổn thương thì nhất định không thể yêu nhau được nữa. Các con chỉ có thể yêu đến một mức độ tổn thương cho phép, nhưng đến khi người kia làm mình tổn thương đến mức độ nhất định rồi là mình không thể yêu người ta được nữa. Vì mình là người này cơ mà! Chỉ khi con là Biết thì con sẽ thương cả 2 người. Khi hai người làm khổ nhau thì con thương cả hai người cùng lúc. Chứ con không chỉ thương chính mình mà con không thương người kia nữa.Tình thương khi này sẽ rất khác, nó rất tự nhiên! Không cần phải lập kế hoạch rằng tôi phải cho rải lòng từ bi gì cả, vì đã thấy hai cái thân tâm đau khổ ở ngay đây thì đương nhiên phải thương rồi. Con sẽ có sự bình đẳng, không cần phải hi sinh cái thân kia để bảo vệ thân này nữa.Vì vậy con sẽ hiểu tình thương tuyệt đối không phải là kiểu theo một người lập kế hoạch để thương cả thế giới này để tăng lòng từ bi nữa. Không cần! Dù loại tình thương đó cũng rất tốt vì nó có giá trị tương đối trong một giai đoạn nhất định. Con vẫn nên trân trọng nó, nhưng mà con sẽ thấy không cần hành động như thế nữa. Con không cần phải tỏ lòng thương với thế giới nữa vì con đã thương sẵn thế giới rồi, thế giới đã là một phần của con rồi. Lúc đấy con sẽ hiểu những khái niệm về tình yêu vô ngã, vị tha, hi sinh, v.v... ở góc độ khác chứ con sẽ không hiểu đơn
4/6/20228 minutes, 21 seconds
Episode Artwork

Tắt của tắt đến Vô Ngã

TẮT CỦA TẮT ĐẾN VÔ NGÃMột học trò hỏi:Sau khi con thực hành thiền 6 tháng, con thấy đâu cũng là Biết. Nhưng con cảm thấy "Tôi là người thấy mọi thứ là Biết". Sư phụ có thể chỉ cho con rõ vướng mắc của con không?Trong Suốt trả lời:Cản trở lớn nhất của việc tu hành là việc tin mình là một cái 'Tôi’. ‘Tôi sẽ chứng ngộ Biết’ còn kinh khủng hơn nữa, đó là cái ‘Tôi’ hành giả. “Tôi sẽ chứng ngộ”, “Tôi sẽ tiến bộ”, “Tôi đang ở trạng thái này kia”, “Tôi đã chứng ngộ chưa nhỉ?’ Những ‘Tôi’ đấy là cái cản trở cuối cùng. Nhận ra rằng cái ‘Tôi’ chỉ là cảm giác hiện ra trong Biết là xong, cản trở cuối cùng được gỡ bỏ.Mọi cản trở quay về ngã chấp, chấp rằng có ‘cái Tôi’, tin rằng có ‘cái Tôi’ thực sự ở đây. Người hiện đại sau khi hiểu hết rồi, vẫn tin rằng ‘có Tôi’ là người ở đấy, để mà hiểu, mà nắm bắt, tiến bộ trên con đường, trở thành 'bậc giác ngộ'. Nhận nhầm giặc là cha! Nếu con không nắm được mấu chốt thì con cứ nghĩ ‘con’ chứng ngộ được điều này điều kia, lên trình độ này trình độ kia.Hãy nhìn vào cảm giác ‘có Tôi’, thấy rằng ‘Tôi’ chỉ là một cảm giác hiện ra trong Biết, không có ‘Tôi’ nào hết trên đời này cả.Cảm giác ‘có Tôi’ lừa rằng: ‘vì có cảm giác có Tôi, nên suy ra rằng có Tôi ở đây, Tôi làm điều này điều kia.’ Cảm giác quá rõ! Nhưng, sự lừa đảo xảy ra ở đoạn sau, không phải ở đoạn trước. Cảm giác ‘có Tôi’ không lừa, nhưng sự SUY RA rằng ‘có Tôi’ thì mới là thứ lừa. Cắt ở đó, là hết! Cảm giác ‘có Tôi’ vẫn liên tục hiện ra, con không thể tránh được. Vấn đề con chỉ là bị lừa hay không bị lừa thôi.Cách hiệu quả, là con chịu khó nhìn vào cảm giác có Tôi nhiều, thì sức mạnh lừa đảo của nó yếu dần đi. Không cần sửa nó, chỉ cần nhìn vào nó, thấy nó, thế mà sức mạnh của nó yếu đi. Càng thấy nó, con càng nhận ra làm gì có ‘Tôi’ nào, chỉ là cảm giác ‘có Tôi’ thôi! Bởi cảm giác ‘có tôi’ hiện ra và lừa rằng ‘đây là có Tôi đây’! Bây giờ, nhìn thấy sự lừa đảo rồi, tự nhiên sức mạnh nó yếu đi.Đấy là mấu chốt. Con cứ tự tin mà sống trong cảm giác có 'Tôi'. Tự tin được xây dựng trên việc hiểu rằng nó chỉ là biểu diễn của Biết thôi, chỉ là một cảm giác thôi, nó không chứng minh được là có ‘Tôi’, rằng cái gì là ‘Tôi’ cả.A la hán là ‘người giết được kẻ thù’, giết được ngã chấp, vì nó là trái tim của mọi thứ gây đau khổ. Khi giết kẻ thù thì con đâm vào tim, nó mới chết. Khi nhận ra cái 'Tôi' chỉ là một cảm giác hiện ra trong Biết thôi, còn con không phải là cái 'Tôi' ấy, thì lúc đấy nó biểu diễn thế nào cũng được. Khi con xem phim, khi con biết nhân vật chính không phải là con, thì nhân vật chính ấy làm gì cũng được. Nhưng ngược lại, nếu con nghĩ con là nhân vật chính, thì con sẽ sợ hãi, lo lắng hết cỡ, đúng không?Khi con không còn sợ cảm giác có 'Tôi' nữa, vì con hiểu nó chỉ là cảm giác thôi, thì đó là dấu hiệu của tiến bộ, chứ con không cần diệt cảm giác ‘có Tôi’. Con tự tin sống với cảm giác có 'Tôi', đến khi nó mất thì thôi. Nhưng nó không mất thì cũng chẳng sao cả. Đấy mới là thực sự giải phóng. Còn lúc nào cũng phải canh chừng xem cảm giác có 'Tôi' có hiện ra nữa không, thì đấy là bị trói buộc.Đây là con đường tắt vì thế, vì các con đường khác rất ham muốn diệt cảm giác có 'Tôi', nhưng không hiểu rằng đó chỉ là một cái 'Tôi' khác muốn diệt cái ‘cảm giác có Tôi’, ẩn dưới vẫn là ‘cái Tôi’. Tu mãi vẫn không chứng được, bởi vì dùng chính cái tâm trí tạo ra vấn đề để giải quyết vấn đề.Mấu chốt lại, nếu con chịu khó nhìn vào cảm giác có Tôi đủ lâu, dần dần nó sẽ mất sức mạnh với con. Đấy là mấu chốt, và thế là xong. Đấy là tắt của tắt, bởi vì nó giải phóng con trong một đời: ‘Biết một điều, giải phóng tất cả’. Cái Biết đã là tắt rồi. Nhận ra cảm giác có Tôi cũng chỉ là nội dung của Biết là 'tắt của tắt'.(Trích từ buổi nói chuyện “Tắt của tắt là gì?”11.12.2021, Hà Nội)https://www.facebook.com/zangthalpa
4/4/20228 minutes, 24 seconds
Episode Artwork

Hãy dũng cảm để quay lại đối diện với nỗi sợ

HÃY DŨNG CẢM ĐỂ QUAY LẠI ĐỐI DIỆN VỚI NỖI SỢMột học trò của Trong Suốt hỏi:Gần đây, xung quanh con nhiều người nhiễm Covid. Con cảm thấy bất an, con nên sống thế nào với nỗi sợ bây giờ?Trong Suốt trả lời:Khi con đối diện tình huống sợ hãi rằng thân tâm này sẽ bị hãm hại, hãy thực hành các bước ‘Lắng nghe - Thấu hiểu - Chấp nhận’ ngay trong nỗi sợ ấy, thì con sẽ trở nên rất dũng cảm.Đầu tiên, con hãy lắng nghe xem con đang sợ cái gì. Đừng đi tìm ngay giải pháp làm thế nào để hết sợ, bởi đây là tiến trình đòi hỏi sự hiểu biết mới nhận ra được. Hãy nhớ thật kỹ rằng: nếu con đang có cảm giác tiêu cực, tức là con đang sợ một kết quả xấu. Người ta thường sợ cái họ không biết, vì ở dưới là nỗi sợ cái không biết đấy sẽ lấy đi cái họ đã biết.Sau khi đã nhận ra con sợ cái gì rồi, thì hãy nhớ đến câu: ‘Mọi việc luôn hoàn hảo’. Đây là câu nói giúp con nhớ rất nhiều về sự thật. Con hãy nhớ rằng vì đây là biểu diễn của Biết, nên Biết muốn làm gì sẽ làm ra cái đấy. Con không thể chống lại cái con sợ được, vì Biết muốn con chết thì con chết. Không có vai trò của con, hoàn toàn là biểu diễn của Biết. Mọi việc là biểu diễn của Biết, và con chính là cái Biết đấy. Câu chuyện cũng chỉ là nội dung của Biết, cho nên con không thể nào bị hại được. Bởi vậy, nó luôn hoàn hảo.Khi nói rằng đời các con hoàn hảo thì cái Biết sẽ chấp nhận được, nhưng cái ‘Tôi’ sẽ không chấp nhận được. Đây sẽ là sự chấp nhận trong trí tuệ vì con đã hiểu rằng đây là biểu diễn của Biết. Khi đó con sẽ thoát khỏi câu chuyện, con không phải là thân tâm này, không phải là cái ‘Tôi’ đang bị hại nữa, mà con là cái Biết đang biết cảnh đấy.Cuối cùng, sau khi đã chấp nhận được, con sẽ trở nên dũng cảm và dám yêu thương chính nỗi sợ ấy. Con có thể quay lại và đối thoại với nỗi sợ ấy rằng: “Các bạn là ai, các bạn là gì, các bạn là một phần của tôi chứ ai? Tôi yêu các bạn, tôi thương các bạn vì các bạn là một phần của tôi. Cùng nhau, chúng ta sẽ về nhà bạn nhé.”(Trích buổi nói chuyện “Yêu chính mình theo kiểu mới”, Sài Gòn 04.01.2022)https://www.facebook.com/zangthalpa
4/3/20224 minutes, 44 seconds
Episode Artwork

Cái gì hiện ra trong Biết cũng chính là Biết

CÁI GÌ HIỆN RA TRONG BIẾT CŨNG CHÍNH LÀ BIẾTChỉ có Biết và những thứ hiện ra trong Biết, nhưng giống như trăng sao trên mặt nước cũng chính là nước, những thứ hiện ra trong Biết không thể tách rời Biết, và khi chúng đang hiện ra, chúng cũng chính là Biết.Những thứ này không thực sự tồn tại, không thể tìm được chúng trong thực tại. Phải nghĩ thì mới có chúng, còn Biết thì luôn ở đây, không cần phải nghĩ thì vẫn có Biết.Những thứ này liên tục hiện ra và biến mất trong Biết còn Biết thì không hiện ra và biến mất. Chỉ có Biết là thực sự tồn tại, những thứ hiện ra trong Biết là biểu diễn của Biết. Và ngay khi đang biểu diễn, chúng cũng chính là Biết. Giống như hình trong tivi là biểu diễn của màn hình ti vi và ngay khi chúng hiện ra chúng cũng chính là màn hình ti vi.Thực tại không có cái gì có thể tách khỏi với cái gì, tách thế giới ra nhiều phần chỉ là nội dung của suy nghĩ. Ở ngoài suy nghĩ, chỉ thấy có Biết không thấy có gì khác.Cái Biết này không phải một vật không thể nắm bắt được bằng suy nghĩ nhưng luôn ở đây, giữa mọi kinh nghiệm giác quan.Và về bản chất, nó là mẹ của mọi kinh nghiệm giác quan, là mẹ của Chư Phật, là mẹ của luân hồi...Vì nó tỏa chiếu không ngừng nghỉ ra những thứ đó, giống như màn hình ti vi là mẹ của mọi hình ảnh trong màn hình ti vi.(Trích "Cái gì hiện ra trong Biết cũng chính là Biết" Hà Nội, tháng 4/2021)https://www.facebook.com/zangthalpa
4/1/20223 minutes, 44 seconds
Episode Artwork

Cứt hay kẹo

CỨT HAY KẸO?Hohi nay đã hơn 70 tuổi và là một trong những học trò lớn tuổi nhất của thầy Trong Suốt. Hôm qua Hohi tìm tới thầy để xin được giúp đỡ.Hỏi: Thưa thầy, là một người mẹ, con rất yêu thương con trai mình. Mỗi khi con trai gặp khó khăn trắc trở, con đau lòng lắm. Dù đã được dạy rằng tất cả mọi thứ đều là Biết, con vẫn rất hay quên. Làm sao có thể thực hành luôn ở trong Biết khi con hay quên như vậy?Đáp: Về lý thuyết, Biết luôn ở đây, cho dù con nhớ hay quên.Tuy nhiên khi thực hành, các con thường bị nhầm lẫn bởi hai điều: vứt cứt và đi tìm kẹo.Thế nào là vứt cứt?Đó là niềm tin và thái độ cho rằng một kinh nghiệm vô minh là cứt, con cần phải từ chối, tiêu diệt hay vứt nó đi.Thế nào là đi tìm kẹo?Đó là niềm tin và thái độ cho rằng một kinh nghiệm giác ngộ phải rất đặc biệt và linh thánh, con cần rất cố gắng nỗ lực mới có được nó.Thật ra, dù trông có vẻ khác nhau, nhưng bức tượng cứt và bức tượng kẹo đều cùng là vàng hết.Con không cần phải từ chối bất kỳ một kinh nghiệm vô minh nào nữa, như là cảm giác đau buồn khi con cái gặp khó khăn, hay cảm giác hối tiếc khi thực hành pháp kém.Chỉ cần nhận ra rằng cả đau buồn và hối tiếc đều là vàng. Không có gì sai ở đó để chối bỏ.Chỉ cần nhận ra rằng ngay trong đau buồn và hối tiếc, chỉ có Biết không có gì khác.Ngược lại, nếu con từ chối một kinh nghiệm vô minh, và dùng mọi cách như các pháp thiền cao cấp để tìm một kinh nghiệm đặc biệt như trống rỗng, rộng mở, trong suốt, hay bất kỳ phẩm chất đặc biệt nào mà con nghĩ giác ngộ phải là, thì chính là con đang bị lừa. Cái tâm thông thường này, khi không thực hành bất kỳ loại thiền nào, cái tâm liên tục bắn ra đủ loại suy nghĩ tốt và xấu, luôn là Biết, là giác ngộ, dù con có biết hay không.Là hành giả, khi con lo lắng, tiếc nuối, hay sợ hãi, hãy nhìn thẳng vào cái lo lắng, tiếc nuối, hay sợ hãi đó, mà không chối bỏ hay tập trung vào nó. Chỉ cần chú ý vào Biết, nhận ra Biết đang ở đó là được rồi.Trong Suốt(Trích bài nói chuyện “Hãy chú ý vào Biết ngay ở đó”, 27/10/2019. Dịch sang tiếng Anh bởi Minh Ngân)https://www.facebook.com/zangthalpa
3/30/20224 minutes, 44 seconds
Episode Artwork

Bí kíp mua nhà

BÍ KÍP MUA NHÀHỏi: Thưa thầy, con mơ ước mua được một ngôi nhà riêng. Trong khi hiện nay con vẫn phải chật vật để trả tiền thuê nhà hàng tháng. Làm sao mà ước mơ của con có thành trở thành hiện thực đây?Đáp: Thông thường, con nghĩ rằng cái xảy ra ngoài kia quyết định cảm giác bên trong con.Ví dụ, một con chuột chạy qua làm con sợ, con tưởng rằng nỗi sợ của con đến từ con chuột. Hoặc con tưởng rằng con đang lo lắng do đã quá hạn trả tiền nhà và bà chủ nhà đang cáu điên.Có phải vậy không?Con chỉ kinh nghiệm “cái này”.Không bao giờ có thể tìm được con, tiền nhà quá hạn, cơn giận của bà chủ nhà, và sự lo lắng của con trong kinh nghiệm này. Tất cả chỉ đùng cái tự hiện ra cùng một lúc, trong cái ngay bây giờ ở đây mà con đang kinh nghiệm, như một khung hình trong phim cứ tự hiện ra mà không phụ thuộc chút nào vào nội dung khung hình trước đó.Nhưng tâm trí sẽ thêu dệt nên cả một quá trình và toàn bộ câu chuyện, bịa ra và kết nối các sự kiện theo một dòng thời gian: đầu tiên bà chủ nhà nổi điên, rồi sau đó con bắt đầu lo lắng.Nào hãy thử tưởng tượng một tiến trình khác: đầu tiên con lo lắng, sau đó bà chủ nhà nổi giận xuất hiện trong đời con.Có thể như vậy không?Thực chất, không có thế giới nào ở ngoài kia cả.Sự diễn giải của con chính là thế giới của con.Nếu con nhận ra rằng không có gì thực sự tồn tại ngoài kia, rằng thế giới này chính là tâm con, khi đó con có thể vui đùa diễn giải theo bất kỳ cách nào lợi lạc cho mọi người, hay cách nào làm trái tim con hát.Nếu con hiểu điều này, con có thể bắt đầu để cho giấc mơ của mình trở thành hiện thực.Nếu con mơ ước mua nhà, có thể con nghĩ rằng cần phải tiết kiệm 30 năm, hoặc đi vay một khoản lớn, rồi còng lưng đi làm trả nợ trong 30 năm cho đến khi trả hết tiền nợ thì ngôi nhà sẽ hoàn toàn thuộc về con.Đó là một cách logic để cho phép ngôi nhà xuất hiện trong đời con.Nhưng thử xem, điều gì sẽ xảy ra nếu con để cho ngôi nhà “tự nhiên xuất hiện”?Chẳng có lý do hay logic nào để tin được rằng điều đó có thể xảy ra, nhưng con vẫn nghĩ là nó sẽ xảy ra.Nếu con tin là phải cần “30 năm tiết kiệm và làm việc cật lực”, con đang tăng sức mạnh cho 1000 lý do ngoài kia quyết định việc con có thể mua nhà hay không.Nhưng nếu con cho phép ngôi nhà “tự nhiên xuất hiện” mà không cần lý do nào hết, con đang mở 1000 cánh cửa để ngôi nhà xuất hiện trong đời con.Bằng cách nào?Đầu tiên, “rất dễ!”Nếu con nghĩ một thứ là khó khăn mới có được, đấy chính là lý do con không thể có được nó.Nếu con nghĩ “dễ mà”, con đang tạo ra một thế giới cực kỳ dễ dàng, nơi mà rất nhiều điều tốt đẹp có thể xảy ra một cách dễ dàng!Thứ hai, con đã đầy đủ rồi.Hãy sống như là con đã có tất cả những thứ mà con muốn.Nếu con nghĩ là ngôi nhà hiện nay con đang sống rất là xập xệ, con đang nói rằng “ngôi nhà đẹp đang không ở đây”, thế giới của con luôn thiếu thốn.Khi ấy, kể cả khi một ngôi nhà đẹp xuất hiện, nó cũng không bao giờ đủ đối với con.Cuối cùng thì dù con có một ngôi nhà đẹp hay một ngôi nhà xập xệ, khác biệt duy nhất là ở cảm giác bên trong con.Ngày mà cảm giác bên trong con thay đổi chính là ngày con có ngôi nhà mới.Con vốn đã đầy đủ rồi.- Trong Suốt("Bí kíp mua nhà", Hà Nội 22/5/2019)https://www.facebook.com/zangthalpa
3/28/20226 minutes, 17 seconds
Episode Artwork

Tình yêu, hạnh phúc và tự do ở nơi đâu?

TÌNH YÊU, HẠNH PHÚC VÀ TỰ DO Ở NƠI ĐÂU?Trong Suốt: Mỗi người nói cho sư phụ các con đi tìm điều gì ?Một học trò: Con đi tìm tình yêu lãng mạn của một chàng trai.Một học trò: Con đi tìm một gia đình có hình ảnh đẹp.Một học trò: Con đi tìm một mái ấm sung túc cùng chồng con.Trong Suốt: Chúc mừng các con đã đi vào giai đoạn đầu tiên của ảo tưởng.Các con khổ vì các con luôn khao khát đi tìm một thứ tưởng tượng, ảo mộng, không có thật ở hiện thực.Muốn có tình yêu, gia đình để đi tìm thì phải có 'tôi', 'người khác'.Muốn có sung túc, ấm cúng để đi tìm thì phải có 'người', 'đồ vật', 'tiền bạc'.Nhưng tất cả những gì được xây dựng trên suy nghĩ - 'tôi', 'người khác', 'đồ vật', 'tình yêu', 'sung túc' - đều không thể có thật để mà đi tìm.Con đi tìm tình yêu trọn vẹn của một người đàn ông, phụ nữ. Tình yêu trọn vẹn đó có thật không?Người đàn ông, phụ nữ còn không có thật, huống gì 'tình yêu trọn vẹn' của người đó.Nguyên tắc căn bản là kiểm chứng sâu sắc thứ mình tìm. Pháp '5 bước tri huyễn' cho con thấy những thứ con tìm nằm trong suy nghĩ chứ không nằm ở thực tại. Nếu nó được xây dựng bằng suy nghĩ, thì nó không bao giờ có thật.Các con khổ vì tin vào một thứ là có thật trên đời, và lao cả đời đi tìm nó.Nhưng con tìm thứ không có thật thì đương nhiên không bao giờ tìm được. Nếu con nhận ra thứ mình đi tìm là ảo tưởng, thì con mới bớt đi tìm nó.Một học trò khác: Con đi tìm tình yêu, hạnh phúc, tự do.Trong Suốt: Toàn những thứ không có thật.Cái tình yêu con mong cầu là ảo tưởng.Cái hạnh phúc con mong cầu là ảo tưởng.Cái tự do con mong cầu là ảo tưởng.Nhưng,  cái Biết có cả ba phẩm tính con đang tìm ngay bên trong nó, mà con chưa nhận ra:Biết có tình yêu vô hạnBiết có hạnh phúc của đại lạc không bao giờ dứtBiết có tự do không bị ảnh hưởng bởi mọi điều kiệnBiết có đủ mọi phẩm tính tốt đẹp bên trong.Hãy nhìn sâu sắc vào những thứ con tìm, con sẽ hiểu. Suy nghĩ cho cùng, con phải tìm về Pháp và nương vào Pháp để quay trở về Biết.(Trích từ bài giảng “Thế giới được xây dựng bằng sự tưởng tượng”, 20.10.2019, Sài Gòn)https://www.facebook.com/zangthalpa
3/26/20225 minutes, 27 seconds
Episode Artwork

Có lòng tin lớn, đánh cược lớn, có kết quả lớn

CÓ LÒNG TIN LỚN, ĐÁNH CƯỢC LỚN, CÓ KẾT QUẢ LỚNLòng tin là quan trọng, để con đánh cược: đây là cửa để con ngả hết về.Nhảy cú nhảy của niềm tin vào Biết, tin tất cả là Biết, và con dám sống đời sống thường ngày với niềm tin đó.Có lòng tin lớn, đánh cược lớn, có kết quả lớn.Đánh cược hết vào Biết, từ lối sống, hành xử đến lựa chọn, thì tâm trí được hàng phục nhanh nhất.Nếu đánh cược vào nó, con buộc phải ra khỏi tâm trí.Nếu không đánh cược, con sẽ không đi xa được, tâm trí sẽ nhốt con lại.(Trích từ buổi nói chuyện "Một bài pháp quá nghiêm túc", 22.5.2021, Hà Nội)https://www.facebook.com/zangthalpa
3/24/20222 minutes, 3 seconds
Episode Artwork

Cuộc đời con chính là phần thưởng của con

CUỘC ĐỜI CON CHÍNH LÀ PHẦN THƯỞNG CỦA CONCuộc đời con chính là phần thưởng của con, bao gồm tất cả các kinh nghiệm và cảm xúc. Giác ngộ là phần thưởng của cái tôi. Có người khao khát giác ngộ, có người khao khát một tình yêu, có người khao khát nhiều thứ khác nhưng đối với Biết thì nó thưởng thức cả cuộc đời từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến lúc chết đi.Con càng trưởng thành về tâm linh thì con càng nhận ra điều này. "Không có con đường đến hạnh phúc, hạnh phúc chính là con đường" là cách nói khác của Đức Phật. Không phải sự Giác ngộ trong tương lai là phần thưởng của con mà chính cuộc đời này là phần thưởng của con. Những thứ con đã trải qua, đang trải qua và sẽ trải qua là phần thưởng của con. Và tất cả các con đang trên con đường tận hưởng cái phần thưởng đấy nhưng các con biết hoặc không biết mà thôi. Nếu không biết thì con chỉ mong chờ một tương lai nào đó hoặc nghĩ rằng cuộc đời này là phần phạt.Nhưng khi nói "cuộc đời của con chính là phần thưởng của con" thì con không thể là người này được. Người này thì khổ chứ sao là phần thưởng được. Khi con nhận ra con chính là Biết đang xem cuộc đời này thì nó mới luôn là phần thưởng. Lúc đấy, cuộc đời con có bao nhiêu drama thì phần thưởng bấy nhiêu. Khác nhau là ở cách nhìn về phần thưởng mà thôi. Phần thưởng vẫn diễn ra theo kiểu của nó và không thể cưỡng lại được. Nhưng cách nhìn của con tạo ra việc thưởng thức nó hay đang chịu đựng nó.Sự đấu tranh nội tâm, bám luyến... là một phần thưởng. Một lúc nhất định khi nhìn lại con sẽ thấy nó là phần thưởng. Đứa bé nhìn cuộc đời như một phần thưởng, nhìn mọi thứ bằng con mắt rất trong sáng, tận hưởng cả mọi sai lầm của chính mình. Đứa bé chưa đến đoạn tự trách chính mình như các con. Tất cả các con đều đang tận hưởng phần thưởng của mình dù đó là gì đi nữa.Trích: buổi nói chuyện "Cảm giác rất thật nhưng cái nó nói thì không thật", Sài Gòn 01/01/2022.https://www.facebook.com/zangthalpa
3/22/20225 minutes, 27 seconds
Episode Artwork

Thoát khỏi sinh tử

THOÁT KHỎI SINH TỬDuy nhất có một thứ trên đời này có thể thoát khỏi sinh tử, là Biết. Con có suy nghĩ hết cỡ cũng không thể nào thoát khỏi sinh tử: Không thể có suy nghĩ nào thoát khỏi sinh tử. Không thể có thân thể nào thoát khỏi sinh tử. Thân thể đương nhiên là bị ảnh hưởng bởi sinh tử. Suy nghĩ cũng liên tục sinh diệt. Nhưng Biết thì thoát khỏi sinh tử một cách tự nhiên.Vì vậy, nếu con muốn thoát khỏi sinh tử thì con phải nhận ra thực sự con là cái gì?. Nếu con nhận ra con là Biết thì tự nhiên con thoát khỏi sinh tử. Còn nếu con không nhận ra điều đấy thì cả đời con, cho dù có thông minh tài trí đến mấy, thì thân cũng chết tâm cũng tan. Vòng luân hồi này hoàn toàn có thể dẫn con đến chỗ thân tàn ma dại, suy nghĩ thì yếu ớt.Thế nên, một đời giác ngộ nghĩa là gì? Là nhận ra con là cái gì, nhận ra sự thật về chính mình và thế giới, khi ấy thì gọi là đã thoát ly khỏi sinh tử.(Trích buổi nói chuyện "Không làm gì cả trong sự nhận ra tất cả là Biết", Hà Nội 28/08/2021)https://www.facebook.com/zangthalpa
3/20/20222 minutes, 49 seconds
Episode Artwork

Quá khứ và tương lai không có thật - chỉ có bây giờ

QUÁ KHỨ VÀ TƯƠNG LAI KHÔNG CÓ THẬT - CHỈ CÓ BÂY GIỜSự thật là khi con ngồi đây, Biết toả chiếu ra tất cả mọi thứ. Nếu phân tích, nó tỏa ra sáu thứ: sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp; trong đó pháp là suy nghĩ, sắc là màu, thanh là âm thanh, hương là mùi hương, vị là vị, xúc là cảm giác trên thân thể con.Trong sáu thứ đấy có một thứ là suy nghĩ. Suy nghĩ bảo rằng có quá khứ và có tương lai.Nhưng ngoài nội dung đấy thì chẳng có cái gì bảo là có quá khứ hay tương lai cả. Chẳng có cái gì chứng minh là có quá khứ và tương lai. Chẳng có cái gì là quá khứ và là tương lai.Nếu con không nghĩ gì thì có quá khứ và tương lai không? Hay chỉ có năm thứ tỏa ra thôi?Như vậy phải hiểu rằng quá khứ và tương lai chỉ là sản phẩm của suy nghĩ thôi, là nội dung của suy nghĩ, chứ nó không thực sự có quá khứ và tương lai thật. Đấy là chánh kiến.Thế giới thật của con là Biết liên tục tỏa chiếu và trong nội dung tỏa chiếu có nội dung của suy nghĩ bảo: “Ồ, tôi có ba mươi năm đã từng sống và sẽ sống thêm 30 năm nữa”. Đấy là nội dung của suy nghĩ thôi.Quá khứ là một nội dung của suy nghĩ. Tương lai là một nội dung của suy nghĩ. Các con không cách nào kinh nghiệm được quá khứ và tương lai, con chỉ có thể kinh nghiệm bây giờ. Đố ai sờ được quá khứ, ngửi được quá khứ, cảm nhận được quá khứ?Không! Con cảm nhận bây giờ.Trong bây giờ có một suy nghĩ bảo là “Có quá khứ”, “Tôi đã làm chuyện này chuyện kia” thì đấy cũng là nội dung của cái "bây giờ".Thực tế là như vậy, nhưng vì con đã tin vào suy nghĩ quá lâu rồi nên đối với con, quá khứ là có thật, tương lai là có thật. Nó có thật không phải vì vốn nó có thật, nó có thật vì con tin vào nội dung đấy.Thế giới của con có sinh có diệt. Nó có sinh có diệt không phải vì vốn thế giới sinh diệt mà vì là suy nghĩ bảo thế và con tin.Để ra khỏi cái nhầm lẫn đấy, con phải thấy thực tại chỉ là Biết đang biểu diễn, đang tỏa chiếu thôi.Khi đấy nội dung suy nghĩ mất dần đi sức mạnh vì nó chỉ là cái tỏa chiếu rồi tan mất mà, có gì kinh khủng đâu. Nó bình đẳng như một âm thanh thôi mà. Sao con lại phải tập trung vào nó, tin tưởng vào nó như vậy?Thay vì việc con tìm cách phủ nhận mọi chuyện, con không phủ nhận gì hết, con chỉ khẳng định sự thật:Nhận ra mình là Biết. Quá khứ cũng được, cũng là ở trong Biết thôi. Tương lai cũng được, cũng ở trong Biết thôi.(Sau phim Ma Trận, 25/9/2021, Hà Nội)https://www.facebook.com/zangthalpa
3/2/20225 minutes, 27 seconds
Episode Artwork

Thực tại luôn xảy ra trong khoảnh khắc hiện tại vĩnh cửu phi thời gian

THỰC TẠI LUÔN XẢY RA TRONG MỘT KHOẢNH KHẮC HIỆN TẠI VĨNH CỬU PHI THỜI GIAN. Một chiều nọ, sau một cơn mưa giông sấm chớp đùng đùng, Trong Suốt và các học trò đang đi dạo trên đỉnh Bạch Mã, thì một tiếng chuông đâu đó từ xa vọng tới, lớn dần và biến mất. Trong Suốt quay lại, hỏi các học trò: “Các con hãy nghe âm thanh tiếng chuông vừa rồi và trả lời:Lắng lòng nghe, lắng lòng ngheTiếng chuông tỉnh thức quay về nơi đâu?”Sau khi suy ngẫm, học trò Minh Phong trả lời:“Khi con lắng nghe tiếng chuông, thì cái con kinh nghiệm trực tiếp được không có đi từ đâu, và quay về đâu cả. Chỉ có một khoảnh khắc như nó là thôi. Còn việc mới nãy mình nghe nó to, bây giờ nó nhỏ dần, cái sự so sánh đó chỉ từ tâm trí mà ra. Nó đi về đâu, tới đâu cũng chỉ là tâm trí bảo mà thôi.”Trong Suốt nói: Đúng rồi. Các con phải phân biệt đâu là nghĩ và đâu là kinh nghiệm trực tiếp.Dù cho suy nghĩ bảo “Cái này đến từ đâu, và quay về đâu?”, kinh nghiệm trực tiếp của con không thể kinh nghiệm được tiếng chuông ‘đến từ đâu’ và ‘đi về đâu cả’. Các con cần một phân biệt rất quan trọng: Mặt gương của kinh nghiệm, và cái suy nghĩ bảo. Mặt gương kinh nghiệm hiện tại thì chỉ đang thế này thôi. Còn câu trả lời “tiếng chuông này đến từ đâu và đi về đâu” chỉ là một suy nghĩ xảy ra trong mặt gương kinh nghiệm hiện tại đó.Cho nên, con phải đặt câu hỏi lại: Có “từ đâu” và “về đâu” không, hay nó chỉ là một sự tưởng tượng?Chúng ta không thể phủ nhận được chúng ta luôn luôn kinh nghiệm được khoảnh khắc hiện tại này. Nhưng khoảnh khắc hiện tại này là mấy giờ?Suy nghĩ bảo “bây giờ là 14h”, nhưng có ai có thể kinh nghiệm được cái ‘14h’ không? Đã từng bao giờ ai cảm nhận được cái gọi là ‘14h’ chưa? Suy nghĩ thì phải nắm bắt, suy luận, nó không cho phép cái gì đơn giản cả. Nó phải bảo “đây là một cái gì đó”, “nó phải có một cái lịch sử nào đó, tương lai nào đó”.Hãy suy ngẫm hai điều:Một là, khoảnh khắc hiện tại này có nằm trong thời gian hay phụ thuộc vào thời gian không? Có cái sau nó và trước nó không? Chỉ có suy nghĩ bảo là có 'lúc nãy', và 'sau này', nhưng có ai kinh nghiệm được cái ‘lúc nãy’ và ’sau này’ không? Vậy khoảnh khắc hiện tại này là phi thời gian, có đúng không? Hai là, khoảnh khắc hiện tại này có rời con lúc nào không? Con có bao giờ thoát khỏi nó không? Khi con hồi tưởng về quá khứ hay suy nghĩ về tương lai, những suy nghĩ đó có phải xảy ra trong hiện tại không? Bởi vì thế, khoảnh khắc hiện tại này còn có thêm tính chất nữa là vĩnh cửu, bởi cái hiện tại này không có cái ‘hiện tại’ nào trước nó, sau nó cả. Nếu bảo ‘có’, đó chỉ là một niềm tin xảy ra trong hiện tại mà thôi.Cho nên, Các con luôn tiếp xúc với một khoảnh khắc hiện tại vĩnh cửu phi thời gian. Trong đó, các niềm tin, suy nghĩ về thời gian được nghĩ ra trong nó: thời gian ‘xảy ra’ trong mặt gương, chứ không phải mặt gương xảy ra trong thời gian. Mặt gương đấy không những chứa toàn bộ không gian mà còn cả thời gian, bởi không gian và thời gian là một suy nghĩ xảy ra bên trong nó, còn bản thân nó không phụ thuộc vào thời gian, không chạy trong thời gian, mà chính nó ôm lấy thời gian.Các con có một cách hiểu về thực tại mới: Thực tại luôn xảy ra trong một khoảnh khắc hiện tại vĩnh cửu phi thời gian.Có nhiều cửa vào giác ngộ, nhưng khoảnh khắc hiện tại phi thời gian là một cửa vào. Bởi vì giác ngộ là gì? Chỉ là thế này, 'đang là' thôi. Các con luôn tiếp xúc với giác ngộ, nhưng chỉ nhầm lẫn về nó. Cắt đi những nhầm lẫn - thì là giác ngộ.(Trích từ buổi nói chuyện "Khoảnh khắc hiện tại vĩnh cửu phi thời gian", Đỉnh Bạch Mã, 14.04.2019)
3/1/20227 minutes, 46 seconds
Episode Artwork

Các con là Phật đang chơi trò tôi vô minh - tôi tu hành

Các con là Phật đang chơi trò tôi vô minh - tôi tu hành.Một giây phút nhớ ra “mình là ai”, hay nhớ ra “đây là cái gì” là một giây phút là Phật rồi.Những lúc không nhớ ra là những lúc con là Phật đang chơi trò “tôi quên mất mình là ai”.Những lúc nhớ ra là lúc con là Phật đang chơi trò “tôi đã nhớ ra mình là ai rồi”.Trong mọi trường hợp, con luôn luôn là Phật.”(Trích buổi nói chuyện ngày 09/10/2021 - "Mấu chốt của tu hành là nhận ra ai đang tu hành")https://www.facebook.com/zangthalpa
2/28/20221 minute, 46 seconds
Episode Artwork

Thiền Đại Toàn Thiện là gì

THIỀN ĐẠI TOÀN THIỆN LÀ GÌ?Là toàn thiện ngay từ cái lúc bắt đầu, chứ không phải con thiền để đạt tới cái toàn thiện hơn. Thiền để không phải con trở thành một cái gì đó xịn hơn cái con đang có vì ngay từ bây giờ con đã xịn rồi.Tỏa chiếu rạng rỡ của Biết thì có gì mà không xịn? Nó chỉ không xịn ở trong suy nghĩ mà thôi. Suy nghĩ bảo rằng "nó không xịn"; bảo “thế này thì chết”, đúng không? Nhưng mà chết thì sao? Chết rất rạng rỡ mà.Khi con nhìn thế giới như vậy thì bệnh tật nó không còn là kẻ thù của con nữa. Bệnh tật sẽ biến thành bạn. Khi xem bệnh tật là bạn thì con không cần thực hành để thoát khỏi bệnh tật nữa, đúng không? Tại sao phải thoát khỏi một thứ vốn luôn rạng rỡ? Con chỉ thực hành để làm quen với sự thật mà thôi.Thiền là gì? Là con làm quen với cái sự thật mà sư phụ nói. Nhưng khi con rời khỏi lớp này 5 phút là gì? Sự giả lại văng vẳng bên tai và một lúc sau, con quên béng mất cái sư phụ nói. Vậy thiền là làm quen với cái đấy, chỉ vậy thôi.Thiền là những cách khác nhau để con làm quen với cái sự thật chứ không phải thiền là để biến con từ một người bệnh thành hết bệnh. Cũng không phải thiền để biến một cái người đang đánh nhau với bệnh tật chiến thắng bệnh tật. Không cần chiến thắng bệnh tật, không cần hết bệnh luôn.Con sẽ dần làm quen với việc bệnh tật chỉ là tỏa chiếu rạng rỡ của Biết, thì đấy gọi là thiền. Không chỉ bệnh tật mà bất hạnh, rủi ro, người yêu phản bội đi chơi với người khác… tất cả đều là toả chiếu rạng rỡ của Biết. Sợ chưa? Nhưng con đồng ý không?Suy cho cùng mọi thứ: hình ảnh, âm thanh, suy nghĩ,... con có thấy rằng đều hiện ra trong Biết rồi tan vào Biết hay không? Nó có rạng rỡ không? Khi nhìn nhận ở ở góc độ đó thì bất kì chuyện gì xảy ra cũng vô cùng rạng rỡ.(Trích "Bệnh tật là cái gì?" HN 07/2021)
2/22/20224 minutes, 20 seconds
Episode Artwork

Thái độ với cảm xúc tiêu cực

THÁI ĐỘ VỚI CẢM XÚC TIÊU CỰCKhi những cảm xúc thường được coi là tiêu cực như là giận dữ, lo lắng, sợ hãi... xuất hiện, con nên nhận ra rằng Chân Như - nền tảng cho sự hiện ra của những cảm xúc này - đang ở ngay đây, ngay lúc này, và thấy những cảm xúc đó không thể tách rời khỏi bản tính tự nhiên nền tảng này. Thực chất, những cảm xúc đó chính là biểu hiện sống động đẹp đẽ của Chân Như.Thay vì cố gắng tìm cách đẩy những cảm xúc này đi, hay thực hành pháp để chuyển hoá chúng, con hãy để yên những cảm xúc đó đúng như chúng đang là, với một thái độ thưởng thức sự biểu diễn của Chân Như. Giống như trạng thái thưởng thức khi con nhìn thấy những đám sao băng hay màn mưa băng hà rạng rỡ trong bầu trời đêm, sự xuất hiện của chúng làm cho bầu trời thêm sống động và đẹp tuyệt vời. Nhưng con không phải là người quan sát chúng từ xa, mà con chính là sự nhận biết rỗng rang như bầu trời, tận hưởng màn trình diễn bên trong con và là chính con.Với thái độ thưởng thức cả những cảm xúc tiêu cực, giống như là bầu trời rộng lớn ôm trọn cả những cơn mưa sao băng, con biết rõ rằng sự xuất hiện của chúng không làm hại việc thực hành pháp của con, mà ngược lại, sẽ làm tăng trưởng sự nhận biết Chân Như. Nó sẽ làm con ngày càng tự tin để an yên là chính con - sự nhận biết vốn sẵn có - và hạnh phúc tận hưởng màn trình diễn kể cả trong những hoàn cảnh khó khăn.Như Ngài Milarepa đã từng hát:“Thật hạnh phúc khi mọi thứ quay cuồng xung quanh tôi.Càng nhiều thứ hiện ra tôi càng hạnh phúc,Bởi vì tôi đã tự do khỏi sự dâng lên và hạ xuống của cảm xúc.”Đó là điều ta muốn nói với con, những đứa con yêu quý của Trong Suốt.
2/21/20224 minutes
Episode Artwork

Nếu con mải điều khiển thân tâm

NẾU CON MẢI ĐIỀU KHIỂN THÂN TÂM, THÌ LÀM SAO CON NHÌN VÀO BỘ MẶT TỰ NHIÊN CỦA CON ĐƯỢC?Khi con thực hành mà con nghĩ rằng ‘Tôi đang thực hành’ thì cái thực hành của con đã lầm lạc ngay từ đầu. Đó là sai từ gốc. Thực hành giỏi hay thực hành kém đều dẫn đến một cái ‘Tôi tâm linh’ điều khiển, khống chế thực hành theo kiểu của ‘Tôi’ muốn. Tôi kém, cái Tôi cũng to lên. Tôi giỏi, cái Tôi cũng to lên.Đó là lý do tại sao từ xưa đến nay nhiều người thực hành Phật Giáo và những môn phái khác không có kết quả. Dù thực hành có thần thông biến hóa, có thông minh tài ba thế nào đi nữa thì người thực hành vẫn không thoát khỏi cái cảm giác ‘Tôi đang làm việc này.’ Kết quả vẫn là một chúng sinh luân chuyển trong luân hồi.Việc tin rằng ‘Tôi làm’ là một ảo giác phá hoại mọi thành tựu tâm linh từ xưa đến nay.Thế nên các con phải nhận thức lại:Ai là người đang thực hành pháp?Ai là người đang nhìn sư phụ?Ai là người đang nghĩ những suy nghĩ trong đầu này?Ai là người điều khiển thân thể ở tư thế đấy?Ai là người vận hành các hoạt động trong ngày của con?Nếu con nhận thức người đấy là ai, thì con sẽ biết ai đang thực hành pháp. Nếu con biết được như vậy, thì con sẽ chẳng còn gì để lo lắng nữa.Nhìn sư phụ làm ví dụ: sự thật là không có sư phụ nào đứng sau điều khiển thân khẩu ý của ông ta cả. Không có một sư phụ nào đang nghĩ gì trong đầu cả. Ổng ngồi ngả ngớn như vậy vì người điều khiển thân thể của ông ấy không phải là ông ấy, mà có một thế lực vô hình điều khiển thân thể của ông ấy ngồi đúng tư thế này. Đó gọi là Duyên, hay là xung lực tự nhiên, hay cao cấp hơn nữa là Biết.Các con ở đây ai cũng nghĩ mình đang nhìn vào sư phụ, nhưng thực ra không phải. Hiểu được điều ấy thì con bắt đầu hiểu được thế nào là Vô Ngã: Không có người nào đứng sau, mà chỉ có duyên, hay các quy luật tự nhiên vận động cái thân thể này, lời nói này, suy nghĩ này.Sau lưng cái hình này không có sư phụ nào hết.Sau lưng cái hình kia không có con nào hết.Khi con nhận ra điều đó, con sẽ thoát khỏi cái ảo giác ‘Tôi là người đang điều khiển’, và con nhận ra con chỉ đang biết thế này thôi. Chỉ có cái Biết đang vận hành từ nãy đến giờ.Khi đó con mới nhìn thấy Bộ Mặt Tự Nhiên của con, bộ mặt thật của con, bộ mặt xưa nay của con.Còn nếu không nhận ra, thì con cứ mãi ảo giác con là cái thân tâm này, hay con đang điều khiển thân tâm này. Nếu con đang mải điều khiển thân tâm, thì con làm sao nhìn vào Bộ Mặt Tự Nhiên của con được?(Trích từ buổi nói chuyện "Đưa Cô vào đời", 01/08/2021, Hà Nội)
2/20/20225 minutes, 32 seconds
Episode Artwork

Con là ai?

CON LÀ AI?Hỏi: Thưa thầy, con trai con đang có một căn bệnh nan y, và con vô cùng đau đớn khi phải thấy nó khổ sở. Con yêu con trai rất nhiều, và không thể để mất nó được. Làm sao con có thể giúp con mình và giúp được chính mình?Đáp: Con là ai?Nếu thực sự cảm thấy nhục nhã hoặc chán ghét vì bị lừa rằng mình là một ‘cái tôi’ tội nghiệp và tách rời, mang tất cả vấn đề của cái tôi, ví dụ như làm mẹ có con bị bệnh, thì mỗi lần khổ, như khi phải thấy con mình chết, hành giả sẽ nhớ ra MÌNH LÀ AI và hoà nhập vào CHÂN NHƯ, nơi mọi đau khổ đều tan biến tự động và ngay lập tức mà không cần xử lý chúng gì hết. ❤️,Trong Suốt(Trích bài pháp, “Mấu chốt của chuyến đi Tây Tạng”, 12/9/2019. Dịch sang tiếng Anh bởi Minh Ngân)
2/19/20222 minutes, 29 seconds
Episode Artwork

Bốn bước phân vân

Trong Suốt VângBỐN BƯỚC PHÂN VÂNHỏi: Thưa thầy Trong Suốt, hôm nay con rất hoang mang vì phải lựa chọn một việc quan trọng trong đời, và con đang rất phân vân không biết nên làm gì. Làm cách nào để thực hành Con Đường Trong Suốt trong những hoàn cảnh này, thưa thầy?Đáp: Khi con đang phân vân, lưỡng lự, hoang mang đắn đo giữa lựa chọn này hay lựa chọn kia, đó là dấu hiệu con đã quá tin thật và đang mắc kẹt trong suy nghĩ.Trước tiên, hãy dùng kiến để nhận ra rằng, chưa từng có cái gì để chọn, chưa từng có việc lựa chọn, và chưa từng có mối quan hệ nào giữa “lựa chọn” và “kết quả”. Tất cả đều là khái niệm được bịa ra từ dòng chảy trống rỗng. Toàn bộ quá trình gọi là “tôi đã lựa chọn như thế này và dẫn đến kết quả như thế kia” chỉ là một trò đại lừa dối của tâm trí.Thứ hai, nhìn thẳng vào trong trường kinh nghiệm hiện tiền, và tìm xem “tôi” là cái gì ở đây, “lựa chọn” là cái gì ở đây, hành động “chọn” là cái gì ở đây. Hãy tìm xem thực sự có cái gì ở đây không?Thứ ba, khi không tìm thấy gì hết, kinh nghiệm trực tiếp sự Nhận biết rạng rỡ của cái đang là. Khám phá sự Nhận biết tự nhiên ngay bây giờ ở đây, đó là sự hợp nhất không thể tách rời giữa Trống rỗng, Nhận biết và Toả chiếu.Thứ tư, trong sự Nhận biết rạng rỡ này, tự tin sâu thẳm rằng sự Nhận biết tự nhiên này chính là một hòn Đảo Vàng, nơi không thể tìm thấy nổi đất đá thông thường. Bất kỳ cái gì hiện ra, bất kỳ suy nghĩ nào khởi lên, tất cả đều chính là Nhận biết, giống như hình trong gương chính là một với mặt gương.Tự tin để cho cái gì toả ra thì toả.Tự tin rằng bất kỳ cái gì hiện ra cũng chính là Nhận biết, không gì khác.Tất cả đều là Vàng, tất cả vốn đã hoàn hảo.Không có gì để làm hay sửa chữa.Hãy nghỉ ngơi trong đại lạc.(Trích bài pháp “Bốn bước phân vân”, Hà Nội 3/9/2018)https://www.facebook.com/zangthalpa
2/9/20224 minutes, 53 seconds
Episode Artwork

Sống ở trên đời quan trọng là biết mình là ai

SỐNG Ở TRÊN ĐỜI QUAN TRỌNG LÀ BIẾT MÌNH LÀ AICác con làm cái người này là con khổ. Bất kì ai ở đây kể câu chuyện của mình ra thế nào cũng có chuyện làm mình khổ ngay. Còn nếu không đang khổ thì cũng có chuyện tiềm năng làm mình khổ ngay. Thế nên làm tôi thì khổ lắm. Nhưng là Biết thì không khổ. Là Biết thì tận hưởng cái khổ. Nó không khổ vì nó biết cái khổ, chứ nó không bị khổ. Vì thế sống ở trên đời quan trọng là: biết mình là ai.Các con không thể chữa vết thương của chính các con được nếu vẫn nghĩ mình là cái người này. Không chữa được đâu, nó đã xảy ra rồi còn đâu mà chữa gì nữa. Vết thương hằn đã hằn rồi. Lỡ cụt tay rồi sao chữa được? Bản thân việc chữa vết thương đang khẳng định rằng "tôi bị thương”. Con đi chữa vết thương khác gì con bảo con đang bị thương. Con chữa thế nào được nếu con bảo con đang bị thương. Chỉ cần con nhận ra con không phải người này thì mọi vết thương hết sạch. (Trích buổi nói chuyện tại Hà Nội, 10/2021)https://www.facebook.com/zangthalpa
2/6/20222 minutes, 58 seconds
Episode Artwork

Cắt xuyên qua mọi nhầm lẫn

CẮT XUYÊN QUA MỌI NHẦM LẪNMọi người thường nghĩ và nói quá nhiều về Sự Nhận BiếtMà quên không cắt tận gốc tâm phân biệt nhị nguyênKhi cái gốc của đối tượng/chủ thể, người nắm bắt/cái được nắm bắt được cắt điSự nhận biết không phân biệt sẽ tự nhiên hiển lộĐể xác quyết thêm điều này, gửi các bạn một đoạn trong Mật điển Chiếc Vòng Ngọc:"Khi bạn đã cắt tận gốc của nhầm lẫnBạn sẽ tự là biểu hiện của giác tánhMà không cần phải làm gì hết."Ngày hôm qua, bạn Ngọc Bich đã hỏi Trong Suốt về ý nghĩa bài thơ này của Ngài Longchenpa:"Cắt xuyên qua mọi nhầm lẫn, giờ đây tôi không còn câu hỏi nào;Nền tảng và gốc rễ của tâm đã biến mất.Không còn chỗ trụ, không còn nắm bắt, không còn chắc chắn, không bảo 'cái này là cái kia',Chỉ có sự liên tục, không gián đoạn, rộng mở, và trùm khắp."Bài thơ này cùng có ý giống đoạn trích ở trên, Trong Suốt xin ghi lại đây câu trả lời đầy đủ dành cho Ngọc Bích:Bạn yêu quý,"Tâm trí" ở đây là tâm phân biệt nhị nguyên hay khái niệm hoá. Bất cứ khi nào có một kinh nghiệm, ví dụ kinh nghiệm nghe một âm thanh, tâm trí đó lập tức bịa ra rằng có một chủ thể ("tôi") đang nghe một đối tượng ("âm thanh"), và tin rằng cả hai đều có thật.Sau đó, tâm trí tiếp tục củng cố và tin chắc vào đối tượng và chủ thế đó bằng cách gán cho chúng thêm các khái niệm, chẳng hạn như "đây là âm thanh của xe hơi, chiếc xe đó được bạn tôi mua cách đây 2 năm, người bạn đó đang sống ở nhà bên, anh ấy là người tốt nhưng tôi không thích dáng vẻ của anh ấy, vv..." Và từ đó cả một thế giới khái niệm hiện ra trong tâm trí cứ như thể là chúng có thật, và tâm trí tiếp tục phản ứng bằng sự thích và không thích, ham muốn và thù hận, bám chặt và ghét bỏ.Quá trình này được mô tả trên "5 bước" như sau:5 bước nhận ra cách vận hành của Chân như và Tâm trí phân biệt:1. Bản tính tự nhiên, Chân như, Sự đang là: giống như không gian, nơi tất cả mọi thứ sinh khởi, vượt ra khỏi tâm trí, và được kinh nghiệm như là sự nhận biết - sáng tỏ - trống rỗng trong mọi kinh nghiệm. Khoảng không căn bản này đôi khi được gọi là Phật Tính, đôi khi được gọi là "bộ mặt xưa nay của bạn", nhưng điều thú vị là ở đó không hề có "bạn".2. Phóng chiếu: Từ không gian căn bản này, màu sắc, âm thanh, mùi vị, suy nghĩ, v... được phóng chiếu dựa trên xu hướng của nghiệp. Ở giai đoạn này, vẫn chưa có sự tách rời giữa màu sắc, âm thanh, suy nghĩ... Người ta thường gọi đây là một "kinh nghiệm".3. Đối tượng hoá: Từ kinh nghiệm đó, các suy nghĩ bắt đầu bịa ra các sự vật hiện tượng, đối tượng và chủ thể bắt đầu hình thành. Cảm giác "tôi" đang kinh nghiệm "thế giới" được bịa ra ở bước này.4. Phân loại: Các suy nghĩ tiếp tục phân loại các chủ thể/đối tượng, đặt tên cho chúng. Các đối tượng bắt đầu có tên gọi và được phân loại là cái bàn, con người, con ngựa, vân vân...5. Thật hóa: Quên mất hay không nhận biết được các bước 2, 3, 4. Quên mất rằng "tôi" và các "đối tượng" cũng chỉ là sự phóng chiếu của suy nghĩ, ở giai đoạn này mọi thứ được suy nghĩ củng cố, tin chắc rằng chúng có sự tồn tại thật sự từ phía của riêng chúng.Tâm trí đó là nguồn gốc của luân hồi, của mọi đau khổ, bởi vì nó tin rằng có sự tồn tại thật sự của đối tượng và chủ thể, tôi và thế giới, mà không biết rằng chúng thực sự chỉ được xây dựng dựa trên các khái niệm SAU KHI kinh nghiệm xảy ra.Nền tảng và gốc rễ của tâm trí phân biệt nhị nguyên đó là sự đối tượng hoá, bịa ra một sự tồn tại thực sự của chủ thể và đối tượng lên trên thực tại. Khi nhận ra quá trình phân biệt hoá nhị nguyên ở trên là lầm lẫn, cả "tôi" và "đối tượng" được thấy rõ chỉ là ảo ảnh, là những khái niệm được bịa đặt bởi tâm trí. Đó chính là cái được gọi là "cắt xuyên qua mọi nhầm lẫn" trong bài thơ của Ngài Longchenpa.Sau khi sự "cắt xuyên qua mọi nhầm lẫn" đó trở nên vững chắc, "không còn câu hỏi nào" được sinh ra, và sự chứng ngộ không đối tượng, không chủ thể, không bản chất của mọi sự vật hiện tượng x
2/6/202211 minutes, 54 seconds
Episode Artwork

Khi nào suy nghĩ sẽ trở thành đồng minh

KHI NÀO THÌ SUY NGHĨ SẼ TRỞ THÀNH ĐỒNG MINH?Nếu có một đốm lửa nhỏ, ném củi vào thì nó dập tắt, nhưng ném củi vào một đống lửa nó sẽ càng cháy to.Khi kinh nghiệm Biết của con mới chỉ là đốm lửa nhỏ, ném một vài suy nghĩ vào thì nó dập tắt.Còn nếu con đã hợp nhất với Biết rồi, vứt một đống suy nghĩ vào sẽ không dập tắt nổi, mà làm Biết bùng cháy càng rực rỡ. Suy nghĩ chính là thức ăn cho Biết.Đổi thái độ về suy nghĩ. Không tin vào nó, nhìn nó như người lớn nhìn trẻ con, thích chơi gì thì chơi. Không nghe lời nó, để nó chơi những trò chơi của Biết, thì Biết sẽ chỉ càng trở nên rạng rỡ hơn.Suy nghĩ chỉ đáng sợ khi bị tin vào thôi.Đã không tin thì sẽ không theo.Đã không theo thì suy nghĩ không còn là kẻ thù đáng sợ, mà thành đồng minh làm tăng cường sự rạng rỡ của Biết.Khi đó, bất kỳ điều gì xảy ra cũng chỉ là sự làm quen với giác ngộ.❤,Trong Suốt(Trích bài nói chuyện “Suy nghĩ là Pháp thân”, Hà Nội, 08/10/2018)https://www.facebook.com/zangthalpa
2/2/20222 minutes, 38 seconds
Episode Artwork

Thực tại chỉ có sự tỏa chiếu của Biết ra của các suy nghĩ và ấn tượng giác quan

THỰC TẠI CHỈ LÀ TỎA CHIẾU CỦA BIẾT RA CÁC SUY NGHĨ VÀ ẤN TƯỢNG GIÁC QUANCon chỉ tiếp xúc được những ấn tượng giác quan: thấy, nghe, ngửi, nếm, chạm. Sau đó các suy nghĩ ‘đây là gì?’ mới nảy ra trong tâm trí con để diễn giải các ấn tượng giác quan đó: “Đây là tôi, kia là sư phụ, đây là mặt đất, đây là bầu trời…” Các khái niệm “tôi”, “sư phụ”, “mặt đất”, “bầu trời” không nằm ở thực tại, mà thực ra chỉ nằm trong suy nghĩ. Hãy suy ngẫm xem, điều này có đúng không?Đó là cách nói để cho con thấy mọi thứ thực ra không có thật, vì mọi thứ chỉ được tưởng tượng và xây dựng trong suy nghĩ. Vậy thực tại thực ra là gì? Thực tại là những ấn tượng giác quan và suy nghĩ hiện ra rõ ràng trong Biết rồi tan vào trong Biết. Đồng thời, toàn bộ những ấn tượng giác quan và suy nghĩ cũng không là gì khác ngoài sự biểu diễn của Biết. Không phải là ‘con’ nhầm về thực tại, mà đơn giản chỉ là Biết biểu diễn cảnh ‘con nhầm lẫn’. Biết biểu diễn cả các ấn tượng giác quan và các suy nghĩ hiểu nhầm những ấn tượng giác quan này là 'thực tại'.Nói cách khác, sự vô minh của con không phải là lỗi của con, mà là ‘lỗi’ của Biết, có đúng không? Bởi vì Biết tỏa chiếu ra cả những ấn tượng giác quan và những suy nghĩ vô minh.Tương tự như vậy, nếu con đạt thành quả hay trở nên giác ngộ thì cũng không có công gì của con cả. Biết chán cái trò vô minh rồi, búng một phát lại ra trò giác ngộ. Đấy là cái sự rất thú vị, bản chất thế giới chỉ thế thôi. Bản chất của thế giới là gì? Thế giới chỉ là những ấn tượng giác quan hiện ra rõ ràng trong Biết rồi tan vào Biết, được diễn giải bằng những ý nghĩ cũng hiện ra rõ ràng trong Biết và tan vào trong Biết.Thế giới luôn luôn đẹp vì thế, luôn là sự tỏa chiếu lóng lánh, long lanh của Biết, ra các ấn tượng giác quan và suy nghĩ.(Trích buổi nói chuyện "Giải thích súc tích về Không Có Thật", 05.09.2021, Hà Nội)https://www.facebook.com/zangthalpa
2/2/20224 minutes, 28 seconds
Episode Artwork

Nhận biết trống rỗng và toả chiếu

NHẬN BIẾT TRỐNG RỖNG VÀ TOẢ CHIẾUNgay khi vừa tỉnh dậy, lũ giặc suy nghĩ sẽ mò tới tấn công con. “Mình phải dậy đi làm! Ôi chết muộn quá rồi! Còn phải đưa lũ nhỏ đi học!”... Nếu con chánh niệm ngay lập tức sẽ thấy được không có đứa nào hết ngoài sự bịa đặt ngay bây giờ của tâm trí, và sẽ không hề bị ảnh hưởng bởi những khái niệm này. Nếu không, đống ruồi nhặng này sẽ bâu chặt lấy mắt và mặt của con. Nếu con suy tưởng về chúng, con sẽ loạng choạng ngã vào vũng bùn tăm tối.Thực ra, tất cả mọi lo lắng, hối tiếc, hoang mang, hoảng loạn, đau đớn, căng thẳng vì không tập được pháp, dằn vặt vì quên tập pháp, chui vào suy nghĩ ầm ầm mà con đang kinh nghiệm đều là Biết, không có gì khác.Đừng tránh né hay đè nén chúng, cũng đừng dùng bất kỳ phương thuốc gì để giải độc chúng. Thay vào đó hãy thấy chúng chính là sự toả chiếu của Biết.Điều kỳ diệu là khi con đối xử với những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực này như Biết toả chiếu ra thì chúng không thể gây hại con nữa. Ngược lại, chúng sẽ trở thành nguồn dinh dưỡng để Biết toả chiếu rạng rỡ hơn, càng giúp con nhận ra rằng mọi thứ là bất nhị với sự Nhận biết Trống không này.❤️,Trong Suốthttps://www.facebook.com/zangthalpa
2/2/20223 minutes, 3 seconds
Episode Artwork

Tâm tĩnh lặng thật sự

TÂM TĨNH LẶNG THẬT SỰKhi tâm con đã tĩnh lặng rồi thì những con sóng bên ngoài không còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng tâm tĩnh lặng không phải là tâm không còn suy nghĩ. Đó là tâm đã hiểu sự thật, không còn thấy cái gì là thật nữa. Tĩnh lặng thật sự là không còn gì đáng phải nghĩ. Mà ngay cả nghĩ hay không nghĩ cũng không sao bởi tâm tĩnh lặng vượt ra khỏi suy nghĩ. Khi tâm tĩnh lặng rồi, sóng có ầm ầm bên ngoài cũng không sao cả, và cái chết cũng không còn sợ nữa. Bởi... không có gì tổn hại, hay chết thật sự. (Trích từ buổi nói chuyện sau xem phim “Yêu miêu truyện”, Đà Nẵng, 01/11/2018)Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
1/24/20221 minute, 43 seconds
Episode Artwork

Bất lực để thấy sự thật

BẤT LỰC ĐỂ THẤY SỰ THẬTTất cả các con muốn tiến bộ trong thực hành pháp thì phải trải qua nhiều lần bất lực, thấy mình chẳng làm được cái gì hết - Biết làm tất. Con thực hành kém, con thấy bực bội. Nhưng, con có điều khiển được cái bực bội đấy đâu? Bực bội đấy là được Biết ban cho!Giác ngộ là được ban cho - thì bực bội không phải là được ban cho à?Biết là tác giả của cả Vô Minh lẫn Giác Ngộ. Nó tạo ra hoàn cảnh vô minh của các con. Giả sử sau này giác ngộ, thì Biết cũng tạo ra sự giác ngộ đấy. Nó là tác giả của cả hai, chứ không phải do con vô minh, rồi con tu hành giỏi, thì con giác ngộ. Những con đường tâm linh cao nhất - Đại Toàn Thiện, Thiền Tông, đạo Lão, đạo Thiên Chúa gốc - đều hiểu rằng đây là ko phải sức của con, không còn nói con cố thì sẽ được nữa, vì con chẳng có vai trò gì trong biểu diễn này hết.Cho nên,Kinh nghiệm bất lực trong thực hành rất quý, nó giảm cái ảo tưởng rằng con có thể can thiệp vào cái cuộc sống này, cái thực hành này.Con hãy hài lòng với sự thực hành kém của mình. Bất lực để thấy Sự Thật. Nếu con còn cảm thấy có thể can thiệp vào cuộc sống này, vào sự thực hành này, thì con xa rời Sự Thật.(Trích từ buổi nói chuyện “Rộng mở - 1 trong 4 giai điệu của Biết” - Hà Nội, 21/08/2021)Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
1/24/20223 minutes, 33 seconds
Episode Artwork

Rộng mở - Một đặc tính của Biết

RỘNG MỞ - MỘT ĐẶC TÍNH CỦA BIẾTBiết đón nhận mọi hành xử của các con như nhau, rộng mở trăm phần trăm. Nó thấy cách hành xử nào của con cũng đúng, tuyệt vời, hoàn hảo hết. Tại sao?Cái mà các con tưởng là các con bây giờ, cái thân tâm này - chính là sự biểu diễn tuyệt vời của Biết - nó không có vấn đề gì cả. Trên đại dương có hàng nghìn ngọn sóng, đâu phải sóng nào cũng cao, cũng là sóng thần đâu? Nhưng cái nào chẳng là biểu diễn tuyệt vời của đại dương?Trong khu rừng có hàng ngàn bông hoa, đâu phải bông nào cũng là hoa hồng đâu? Nhưng cái nào chẳng phải là biểu diễn tuyệt vời của khu rừng? Trong bức tranh có hàng ngàn điểm ảnh, đâu phải điểm ảnh nào cũng là màu xanh, màu đỏ, màu vàng đâu? Cũng có thể là đen sì cơ mà! Nhưng nó là một phần tuyệt vời của bức tranh!Cho nên con - cái thân tâm này - nó cũng là sự biểu diễn tuyệt vời của Biết. Đừng đánh giá thấp, coi thường, chê trách, chửi nó. Nhưng mà, ngay cả mình chê trách cũng chẳng sao cả. Mình rộng mở cho mọi phương án! Mình thỉnh thoảng lại chê trách thân tâm mình: “Sao mày bẩn thế", "Sao mày nhếch nhác thế", "Sao mày dê thế?” Cũng chẳng sao cả!Biết rất rộng mở, nó có vấn đề gì đâu, chống lại cái gì đâu, lên án, tiêu diệt cái gì đâu? Không phán xét điều gì cả, Biết đón nhận mọi thứ xảy ra bên trong nó. Sư phụ đang truyền cho các con tinh thần của sự rộng mở. Tâm hồn con càng rộng mở với bản thân con, những người khác và những tình huống trong đời, thì con càng gần, càng cảm nhận dễ dàng cái Biết. Đó là một cửa rất dễ để đi vào Biết: Chỉ cần đơn giản là con rộng mở. Kiến con đủ sâu sắc thì con nhận ra: cái gì chẳng được, cái gì chẳng đẹp! Thế tự nhiên, tâm con rộng mở ra. (Trích từ buổi nói chuyện “Rộng mở - 1 trong 4 giai điệu của Biết” - Hà Nội, 21.08.2021)Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
1/24/20223 minutes, 31 seconds
Episode Artwork

Mọi vấn đề chỉ trong suy nghĩ thôi

Mọi vấn đề chỉ trong suy nghĩ thôi.Thực tại chỉ có Biết đang toả chiếu, đang trang hoàng rực rỡ bởi chính nó. Cái gọi là tôi chỉ là một trong những trang hoàng. Trong thực tại tuyệt đối, để phong phú, nó dùng suy nghĩ để trang hoàng vì suy nghĩ là cái tạo ra cái gì cũng được.Bạn chính là Biết đang tự trang hoàng rồi tự hưởng. Hưởng xong rồi mất sạch, chẳng còn gì cả.Khi hiểu sự thật này thì tất cả cái lâu nay gọi là bi kịch cuộc đời bạn trở thành trang hoàng làm đẹp cho đời bạn, kể cả những cảm xúc tiêu cực.Bạn chỉ việc vui chơi và tận hưởng.Ngay bây giờ, ở đây Biết đang trang hoàng rực rỡ.(Bài chia sẻ về Biết, ngày 24/7/2021)Facebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
1/24/20225 minutes, 8 seconds
Episode Artwork

Tất cả là sự biểu diễn của Biết

TỰ DO BẰNG CÁCH XÁC QUYẾT RẰNG TẤT CẢ LÀ BIỂU DIỄN CỦA BIẾTCàng xác quyết vào tất cả là Biểu diễn của Biết, thì càng giải phóng khỏi hối tiếc, ân hận, trách cứ, băn khoăn, lo lắng…Giải phóng hết vì rất đơn giản thôi: Biết làm tất, con hoàn toàn không có quyền kiểm soát gì hết. Hoàn toàn không xuất hiện trong câu chuyện này để mà lo để mà sợ, kiểm soát, hối tiếc.'Tôi' cũng là biểu diễn của Biết mà thôi!Thân tâm này cũng là biểu diễn của Biết!Niềm tin có tôi này cũng là biểu diễn của Biết thì có gì phải sợ!Có ngã cũng là Biết! Vô ngã cũng là Biết!Sợ rằng có 'tôi' cũng là biểu diễn của Biết!Trọng tâm của phương pháp này là xác quyết tất cả là biểu diễn của Biết. Cái 'tôi', thân tâm, xấu xa, vô minh... thì cũng là Biểu diễn của Biết. Không sợ cả vô minh!Sự thật là tất cả mọi thứ ở đây, bao gồm cả cái 'tôi' này, là biểu diễn của Biết. Tôi chẳng có vai trò gì, chẳng điều khiển được gì. Biết làm tất cả!Biểu diễn của Biết thì làm sao mà tệ được? Tuyệt đẹp, hoàn hảo, cảnh nào chẳng ổn!Trích buổi Trình Pháp Thiền À Hoá Ra ngày 5/9/2021 tại Hà NộiFacebook: https://www.facebook.com/zangthalpa
1/24/20223 minutes, 9 seconds